Chương 26

Vẻ ngoài của gã giống với Nhân tộc bình thường, chỉ khác mỗi chỗ là gã bị pha vào đó một ít đặc điểm thực vật của Mộc Linh tộc, khiến hắn trông cứ như là một con bạch tuộc khổng lồ hung hãn. Mộc Linh tộc mang hình dạng con bạch tuộc khổng lồ dùng bộ rễ của mình đập xuống mặt đất, khiến những viên gạch đá nguyên vẹn xinh đẹp vỡ nát.

Tiêu Chỉ khϊếp sợ, không nhịn được, bèn nói: “Đậu mía! Cái giống gì đây? Các cậu cũng làm thí nghiệm sinh hóa à?”

Thiên Diệp Ô nhỏ giọng nói: “Đó chính là Thiên Diệp Lam.”

Đầu Tiêu Chỉ đầy dấu chấm hỏi: “…Hai người không phải là anh em hả? Sao khác nhau thế?”

Thiên Diệp Ô cảm thấy câu hỏi của Tiêu Chỉ rất khó hiểu: “Anh em không giống nhau không phải là chuyện bình thường lắm à?”

Tiêu Chỉ: “…”

Mẹ nó! Vầy cũng nằm trong phạm vi khác nhau của anh em bình thường à?

Sao mà gã lớn lên khỏe mạnh to như cái núi, mà y lại chỉ là một cọng rau xanh?! Hai vị không thể cân bằng dinh dưỡng với nhau được à?

Tiêu Chỉ đau khổ ôm đầu, chẳng lẽ vị này chính là Boss của nhiệm vụ đó ư?

Trong thời đại game bàn phím, Boss có cơ thể khổng lồ thì chưa chắc sẽ có lực chiến mạnh. Nhưng trong ZERO, thân hình như thế nào thì cũng đại diện cho sức mạnh thế ấy. Đặc biệt là những Boss thiên về tấn công vật lý, thấy thế nào thì là như vậy, không bao giờ treo đầu dê bán thịt chó.

Hình thể càng nhỏ bé thì lực công kích càng yếu, nhưng hình thể càng to lớn chính là chứng tỏ rằng—“Anh đây chỉ cần một đấm, thì chúng mày có thể chết tươi rồi.”

Đúng là trên thế giới này chẳng có nhiệm vụ bí mật nào dễ dàng cả. Rồi đánh cái size này như nào? Đánh không lại đâu, thao tác có khủng hơn nữa cũng không lại.

Tiêu Chỉ thở dài, cuộc sống sao cứ thích trêu đùa cậu như thế, cậu chỉ là một pháp sư nhỏ bé yếu ớt đáng thương thôi mà.

Lúc này, một đám thuộc hạ của Thiên Diệp Lam áp giải một số Mộc Linh Tộc đến.

Dẫn đầu là một thiếu nữ Mộc Linh Tộc thanh tú có mái tóc hồng nhạt, vẻ ngoài gần giống như Nhân tộc.

Trên búi tóc của cô được tô điểm bằng vài đóa hoa, nhưng thứ này vốn không phải vật trang trí, mà trong Mộc Linh tộc có một số chủng loại sẽ tự nở hoa.

Tuy thiếu nữ bị ghì chặt hai cánh tay, nhưng bước đi nhẹ nhàng ung dung, không hề có vẻ sợ hãi rúm ró như tù nhân bị áp giải.

Thiên Diệp Ô nhìn thấy thì khẩn trương hẳn lên: “Ina! Là nữ quan cấp cao của tôi, Thiên Diệp Lam muốn làm gì cô ấy chứ?”

Y lại nhìn thấy những người lần lượt bị áp giải phía sau Ina: “Holly, Celine, Gula…tất cả đều bị bắt…”

Thiên Diệp Lam nhìn một thuộc hạ của Thiên Diệp Ô bị đưa đến trước mặt mình: “Nói, Thiên Diệp Ô ở đâu?”

Nhưng chỉ có im lặng, tuy đối mặt với sự ép hỏi của Thiên Diệp Lam, thế nhưng không một ai lựa chọn phản bội lại Thiên Diệp Ô.

Thiên Diệp Lam lại chuyển mắt nhìn sang người dẫn đầu Ina: “Nói, sau đó các ngươi sẽ không phải chết nữa.”

Ina bình tĩnh đối diện với gã, vẫn lặng im không nói câu nào.

Thiên Diệp Lam cầm roi lên, hung hăng vụt qua bên cạnh Ina.

Mặt đất lập tức vỡ nát, đá vụn văn khắp nơi, một ít văng lên quần áo của cô, còn một ít thì sượt qua da và mặt cô.

Một mảnh đá vụn văng lên búi tóc của Ina, làm tóc cô xõa tung xuống, rông hơi nhếch nhác.

Giọng điệu của Thiên Diệp Lam hung ác: “Trung thành với một tên vô dụng, ngươi có cảm thấy rằng mình rất buồn cười không? Nói cho ta biết nó ở đâu, ta sẽ cho ngươi trở thành bộ hạ. Ngươi đi theo nó thì chỉ có thể giúp nó trồng trọt. Nếu ngươi đi theo ta, thì ngươi sẽ có thể chứng kiến thời khắc hưng thịnh nhất của Thiên Diệp Quốc.”

Ina mở miệng, giọng điệu cô bình tĩnh không hề sợ hãi chút nào: “Ngài có biết vì sao thái tử điện hạ muốn tạo ra Shahnama không?”

Thiên Diệp Lam cười khinh: “Ai mà biết nó muốn chơi cái giống gì?”