Chương 2: Hỗn loạn
Bỏ lại trượng phu, Lưu Tấn Nhã từ nhà ăn đi ra, một hơi chạy tới ven đường đón taxi.
"Ngươi là muốn đi chỗ nào?"
"... Trước mở cửa." Lưu Tấn Nhã cũng không biết phải đi con đường nào, nhường sư phụ lái xe trước mở xuống cửa xe, nàng đem túi xách lục lọi tìm kiếm, phát hiện chính mình trừ bỏ điện thoại cùng ví tiền ngoài ra không mang theo bất luận giấy chứng nhận gì.
Biện pháp đi khách sạn mướn phòng ngủ một đêm là không thể thực hiện được rồi.
Lưu Tấn Nhã xoa xoa mi tâm, bắt đầu kiểm tra xem danh sách liên hệ, nhìn xem có vị bằng hữu nào có thể chứa chấp nàng ở tạm qua một đêm hay không.
Quan hệ nhân mạch của nàng thật sự rất đơn giản, Từ Vinh Nguyên, nhà mẹ đẻ, nhà chồng, thật nhiều dãy số đã thay đổi không sai biệt lắm của một số bạn thời đại học, mỗi người ở tại những thành thị khác nhau quan hệ bạn tốt từ đó cũng đều xa dần. Nàng lật qua lật lại mà nhìn, chán nản thất vọng phát hiện ra một người có thể được cho là bằng hữu thân thiết, có thể xin giúp đỡ cũng đều không có.
Lưu Tấn Nhã đã từng muốn cùng những người bạn đồng học liên lạc cảm tình một chút, chỉ là nàng phát hiện, các đồng học của nàng sau khi tốt nghiệp đi tìm việc làm phải ăn qua đau khổ các loại nên họ thập phần chướng mắt nàng như vậy hưởng phúc chức 'quản gia', trừ đi mỗi năm một lần đồng học tụ hội, nếu có việc gì cũng sẽ không gọi cho nàng.
Dần dần, nàng cũng không sẽ tự chuốc lấy nhục nhã, cùng các đồng học cũng vậy giới hạn mức độ quan hệ với nhau.
Ai sẽ nguyện ý thật tâm giúp đỡ nàng đây?
Lưu Tấn Nhã chợt nghĩ tới một vị đồng học.
Đồng học này là bạn cùng phòng khi nàng còn học đại học, khi còn đi học hay lúc quan hệ về sau đều giống như vậy, sau khi tốt nghiệp mỗi người đều có tương lai riêng nên cũng ít khi liên hệ, gần đây cùng nàng một lần nữa liên lạc là một sự trùng hợp – người đồng học này vào một công ty bán kiện phẩm, làm chào hàng trong khi ba nàng cũng ở tại nơi đó.
Ba nàng là một người không nói đạo lý, tính tình chanh chua, hắn đã từng mua qua thật nhiều linh phụ kiện dùng thì không xong mà bán thì cũng không đi ra một sản phẩm, mang theo oán trách hướng vị đồng học vô tội của nàng phun ra một trận oán hận, Lưu Tấn Nhã bên cạnh nghe không lọt tai, đoạt lấy điện thoại của hắn nói câu xin lỗi, thanh âm nàng truyền đến được vị đồng học nhận ra được.
Các nàng cứ như vậy có liên lạc.
Lưu Tấn Nhã chứng kiến đồng học vì công trạng phiền não, nên có ý định sẽ mua một ít sản phẩm nhằm giúp đỡ, vị đồng học lại đổi giọng cự tuyệt, nói là nếu như dựa vào quen biết để giúp đỡ công việc chính mình thì nàng không muốn.
Chuyện đó về sau khiến cho Lưu Tấn Nhã lưu lại ấn tượng thật sâu, nàng cảm thấy vị đồng học này là một người tin được.
Nàng đánh rồi một cuộc gọi đi qua, đồng học không có phụ lòng kỳ vọng của nàng, lập tức báo địa chỉ, còn tri kỷ nói, "Chú ý an toàn, đến nơi điện thoại cho ta, ta đi cửa tiểu khu đón ngươi."
Lưu Tấn Nhã nhẹ nhàng thở ra.
Buổi tối con đường không người chen chúc, nàng sắp tới rồi khu chung cư được đồng học nói qua địa chỉ, lại một cuộc gọi cho đồng học đi ra đón nàng. Chứng kiến gương mặt quen thuộc, tâm tình Lưu Tấn Nhã tốt lên chút ít, yên tĩnh đi theo đồng học vào nhà.
Tâm tình vừa tốt không được bao lâu, Lưu Tấn Nhã vừa vào cửa, thấy được phòng khách trên ghế sofa một đôi tình nhân đang ôm ấp cắn hạt dưa lườm cái xem thường.
"Chuyện này..." Nàng nhất thời không dám vào cửa.
"Không có việc gì, bọn họ là bạn cùng thuê phòng với ta, là đang xem truyền hình đây mà." đồng học đưa dép lê đến, mời nàng đi vào trong, "Đến phòng ta rồi nói sau."
Lưu Tấn Nhã gật gật đầu, có chút mất tự nhiên mà đổi giày, nhỏ giọng nói "Xin lỗi, vì đã quấy rầy."
Đôi tình nhân đang xem tivi kia liếc xéo nhìn nàng, từ trên xuống dưới đánh giá một phen, sau đó liền kề tai nhau nói nhỏ, cười ra tiếng.
"..." Lưu Tấn Nhã không hiểu nhiều lắm bọn họ là đang cười cái gì, yên lặng đi theo đồng học trở về phòng.
Sớm nhận được điện thoại, đồng học đã sớm đem gian phòng thu thập xong, cho nàng rót một ly nước trà ấm áp, "Uống nước trước, nghỉ ngơi một chút."
"Được." Lưu Tấn Nhã cầm ly trà thổi lạnh, từ từ hớp một ngụm.
Đồng học ở bên cạnh ngồi xuống, đợi nàng hô hấp đều đặn mới nhẹ giọng hỏi, "Làm sao vậy bỗng nhiên từ trong nhà chạy đến?"
Lưu Tấn Nhã được hỏi đến, than thở một tiếng.
Thật sự là nói ra thì rất dài dòng rồi, bỗng nhiên phát hiện trượng phu bên ngoài..., sau đó theo dõi bắt kẻ thông gian. cuối cùng gặp cảnh khốn cùng như vậy, nghĩ đến sẽ cho trượng phu một cái tát lại bị vị tiểu tam kia vượt lên tát trước, sốt sắng lôi kéo tiểu tam một hồi cũng không có đánh tiếp, cuối cùng ngược lại còn bị tiểu tam quăn cho cái ánh mắt xem thường...
Mỗi tình tiết được đan xen đi ra, đều là một bộ huyết lệ sử rồi.
Lưu Tấn Nhã vốn không phải là một người biết ăn nói, được hỏi như vậy, phun ra nuốt vào cả buổi cũng không biết phải nói như thế nào cho được, ngược lại do thương tâm cùng nhẫn nại hồi lâu ấm ức cùng đau lòng, cái mũi bắt đầu chua xót, rơi lệ.
"Ôi! Làm sao vậy?" Đồng học đưa lên khăn giấy cho nàng.
Lưu Tấn Nhã nói tiếng cảm ơn, tiếp nhận khăn giấy xoa xoa nước mắt, nghẹn ngào nói: "Ta... chồng ta bên ngoài... rồi."
"Sao?" Vị đồng học bối rối.
Một bên khóc lóc một bên nói chuyện, từ ngữ khi ra khỏi miệng thật không trôi chảy, Lưu Tấn Nhã vò đã mẻ lại sứt, nghĩ đến cái gì lại nói cái đấy, đem sự tình lắp bắp nói ra.
Đồng học nghe được, thẳng nhíu mày, "Không nghĩ tới... ta nghĩ ngươi đã rất hạnh phúc rồi, nhưng tại sao lại có một người trượng phu như vậy!"
"Ta không biết." Lưu Tấn Nhã chợt nhớ tới gương mặt Chung Du Hiểu với biểu hiện miệt thị thập phần, nàng ấm ức, rầu rĩ nói, "Nàng... nàng một người phá hư người khác, dựa vào cái gì xem thường ta..."
Đồng học "Ách..." một tiếng, "Ta nói lão công của ngươi, mỗi ngày không trở về nhà, rõ ràng là ở bên ngoài cùng nữ nhân khác lêu lổng."
Lưu Tấn Nhã sửng sốt.
Đúng vậy, nàng canh cánh trong lòng hẳn nên là trượng phu bên ngoài, mà không phải việc bị tiểu tam lúc gần rời đi khinh thường liếc mắt một cái.
Nàng là thế nào đây?
Lưu Tấn Nhã cảm thấy có lẽ do nàng cả đêm gặp phải quá nhiều sự tình phát sinh mới hồ đồ rồi, cúi đầu khóc đến co lại một đoàn.
"Về sau ngươi định như thế nào?" Đồng học là một người tính tình dịu dàng, quay sang giúp nàng vỗ lưng thuận khí.
"Ta không nghĩ tới." Lưu Tấn Nhã nói chính là lời nói thật, "Ta từ nhà ăn đi ra đến bây giờ, nghĩ đều là không có đánh đi ra một bạt tay mà thôi."
"Phốc." Đồng học nhịn không được cười ra tiếng.
Nói lời trong lòng ra, Lưu Tấn Nhã mới ý thức tới ý nghĩ của chính mình có chút khôi hài, chứng kiến đồng học một bên bộ dạng muốn cười lại không dám cười cảm thấy thú vị, tâm tình mây mù che phủ rút cuộc lộ ra một chút ánh sáng mặt trời, nàng cong lên khóe miệng theo đó vui vẻ.
Cười một cái, so với lòng đầy tức giận thoải mái không ít a.
"Khóc đủ rồi còn biết cười à nha?" Đồng học lắc đầu, "Đêm nay ngươi nghỉ ngơi dưỡng tốt tinh thần, có chuyện gì ngày mai lại nói."
"Ừ." Lưu Tấn Nhã nhỏ giọng đáp lời.
Nàng thật vất vả mới bình tĩnh chút ít, di động đã có điện thoại gọi đến phát ra thanh âm tiếng chuông thanh thuý.
Lưu Tấn Nhã lau lau nước mắt, trong mơ hồ chứng kiến 'Lão công' hai chữ trên màn hình di động, tức giận ấn nút từ chối không tiếp, lau lau một chút nước mũi, đổi sang một tờ khăn giấy khác nàng tiếp tục khóc ròng.
Cũng không lâu lắm, cuộc gọi thứ hai lại đến, điện thoại gọi đến hiển thị số của ba nàng.
Dù nàng biết rõ ba mình bỗng nhiên gọi đến tám phần là vì Từ Vinh Nguyên chuyển ý, Lưu Tấn Nhã nghĩ đến ba nàng một bó tuổi tóc hoa râm, vẫn là không đành lòng người thân nhất vì chính mình lo lắng, giữ vững tinh thần nàng hắn giọng, dùng thanh âm bình thường ấn nghe: "Alô?"
"Tấn Nhã? Ngươi đang ở đâu?"
"Con ở tại nhà bạn."
"Ai! Dọa chết chúng ta." Ba nàng cùng mẹ bên cạnh nói một câu, "Chạy nhà bạn đi rồi!"
Lưu Tấn Nhã nghe được thanh âm mẹ thở phào, may mắn mới vừa rồi nàng không có từ chối không tiếp.
"Ngươi có phải hay không cùng con rể cãi nhau à nha?" Ba nàng than thở, "Ngươi cũng thế, hai vợ chồng lại như vậy ồn ào, không thể không về nhà, bên ngoài nguy hiểm như vậy, một mình ngươi xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ?"
"Ba, con nói, con ở tại nhà bạn rất an toàn."
"Không được, mau trở về."
"Con sẽ không trở về." Lưu Tấn Nhã sợ ba mẹ của nàng được Từ Vinh Nguyên bên kia nói chuyển ý, nàng trực tiếp nói ra sự thật, "Từ Vinh Nguyên hắn ở đây bên ngoài có nữ nhân khác, con sẽ không tha thứ cho hắn."
Nàng một hơi nói xong, sau đó chờ đợi phụ thân bên kia sẽ kinh ngạc sau đó nói câu "Không có khả năng." rồi bạt mạng khuyên bảo.
Lưu Tấn Nhã cảm thấy, sự tình cũng vậy lại hỏng, bất quá như vậy rồi a.
Nàng quá ngây thơ rồi.
"Ngươi phát hiện rồi?" Ba nàng bình tĩnh nói một câu, sau đó sâu kín thở dài.
"Ba..." Thanh âm Lưu Tấn Nhã cả kinh, giọng phát run, nàng co rúm lại thân thể nhịn không được run lên, "Người... người biết chuyện này?"
"Ôi, ta biết rõ."
Trong lúc điều tra tung tích tiểu tam, Lưu Tấn Nhã đã bị cô em chồng vì muốn hỗ trợ trượng phu che giấu nói dối qua một lần, hiện tại lại biết rõ ba nàng cũng có liên quan hỗ trợ giấu giếm, đáy lòng bình lặng của nàng từng chút từng chút một tổn thương rồi, đau đến hít thở khó thông, nàng thanh âm vặn vẹo phát ra, "Vì cái gì lại không nói cho con biết?"
"Sự tình quá phức tạp," Ba nàng do dự nói, "Ta cảm thấy được Từ Vinh Nguyên là một người không tồi, hắn sẽ nhớ sửa đổi. Ngươi xem, hắn như vậy cũng không tính là sai mười phần, công tác bận rộn thế nào đều sẽ tranh thủ về nhà, đối với chúng ta lại rất tốt..."
"Ba, đừng nói nữa!" Hơn hai mươi năm quan hệ cha con, Lưu Tấn Nhã làm sao sẽ đoán không được tâm tư chân thực của ba nàng đây, cắn răng nàng hỏi: "Lần trước hắn cho người tiền bổ sung thiếu hụt, là phí ngậm miệng sao?"
"Ngươi sao có thể nghĩ như vậy, ta cũng là vì tốt cho ngươi."
"Giúp hắn gọi điện đến là vì tốt cho con?"
"Lời vô ích, hắn ly hôn ngươi rồi còn có rất nhiều đối tượng có thể lựa chọn, ngươi thì ngược lại, còn có thể tìm được đối tượng so với hắn tốt hơn ư! Thôi đi, hắn biết sai rồi, hắn cùng nữ nhân kia không gặp đã rất lâu, ở đâu thắng được qua ngươi đã cưới hỏi còn có vài năm cảm tình? Ngươi bình tĩnh cùng hắn nói chuyện, khẳng định có thể hòa hợp."
Lưu Tấn Nhã xiết chặt di động trong tay khi nghe xong ba nàng nói ra những lời như vậy.
Phát hiện trượng phu bên ngoài... tận mắt nhìn đến tiểu tam trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp, biểu đạt phẫn nộ không thành, trơ mắt nhìn thấy trượng phu vứt bỏ chính mình đuổi theo tiểu tam... Ngắn ngủi chỉ hai ngày nhưng nàng lại nếm qua quá nhiều đau khổ, Lưu Tấn Nhã cho là mình đã ngã xuống đến đáy cốc rồi, điều nàng không nghĩ tới nhất chính là cảm giác tuyệt vọng lại là ba ruột cho nàng.
Ba ruột vậy mà vì tiền thay trượng phu giấu giếm nàng sự thật ở bên ngoài, thậm chí đến khi sự việc đã bại lộ còn khích lệ nàng phải nhẫn nại, đem nàng nói đến không đáng giá một đồng.
Lưu Tấn Nhã giận quá thành cười, trực tiếp ấn xuống cắt đứt cuộc gọi, kết thúc rồi cuộc trò chuyện làm cho người uể oải.
Đến cùng của sự tuyệt vọng, nàng cũng liền khóc không nổi nửa rồi, cúi đầu tay xiết chặt điện thoại sững sờ.
"Tiểu Nhã?" Đồng học nhỏ giọng hỏi, "Ngươi không sao chứ?"
Rút cuộc là so sánh sẽ xa lánh quan hệ, Lưu Tấn Nhã không muốn quá quấy nhiễu đến vị đồng học, nàng cho đi ra một nụ cười, "Ta không..."
Reng! Reng! Reng!
Tiếng chuông điện thoại tại thời điểm không thích hợp lại vang lên.
Chứng kiến là dãy số của Từ Vinh Nguyên, Lưu Tấn Nhã tỉnh táo lại, nhanh chóng phân tích một loạt hậu quả sẽ xảy đến nếu nàng từ chối không tiếp - nhìn Từ Vinh Nguyên như vậy không cho phép tính tình ngỗ nghịch, tại liên lạc không được với nàng về sau tám phần là sẽ vận dụng hết thảy các mối quan hệ, quấy rối những người quen biết với nàng, buộc nàng ra mặt mới dừng tay.
Nàng nghĩ thông suốt, một cuộc hôn nhân như vậy thì có tác dụng gì.
Sớm nói ly hôn cũng tốt.
"Alô?" Lưu Tấn Nhã quyết định cùng trượng phu Từ Vinh Nguyên nói rõ ràng, cho thấy chính mình phải mở ra quyết tâm, cũng là muốn hắn sẽ không tìm quấy rối đến những người khác.
"Ngươi khỏe."
Lời nàng muốn nói tất cả đều đã chuẩn bị xong, đầu dây bên kia đáp lại nhưng là một giọng nữ lạ lẫm, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng.
"Ngươi là..." Lưu Tấn Nhã ngây ngẩn cả người.
Giọng nữ cười khẽ: "Từ lão bà ư, phiền phức ngươi đem trượng phu của ngươi mang về."
Lưu Tấn Nhã trừng to hai mắt, cuối cùng hiểu được.
Đây là thanh âm của vị tiểu tam kia.
Hay a