Chương 1: Cô là con mồi của tôi
"Tiểu thư!" Một nam nhân mặc âu phục, mang kính đen, thân cao một mét tám cung kính đối với một thiếu nữ ngồi trên ghế nói.
"Chuyện gì?" âm thanh thiếu nữ rất êm tai, tự giọng nam lại tự giọng nữ, lại lộ ra nhè nhẹ lãnh ý.
"Tiểu thư, lão gia, phu nhân nói nếu tiểu thư không nghe lời đi học, lập tức đem công ty ném cho tiểu thư......" Sau khi nói xong, tên kia cả người đổ mồ hôi lạnh, tiểu thư khí quá mạnh mẽ, rất lạnh, lạnh cả người phát run.
Thiếu nữ ngồi trên ghế chậm rãi xoay người, tên kia nam tử hít một hơi, tuấn mỹ yêu mị cũng không đủ để miêu tả ra vẻ đẹp của tiểu thư, phong lưu hàm súc, đôi mắt thâm thúy màu tím có thể đem người ta hút vào, làm người ta không thể tự kềm chế. Dung mạo tuyệt sắc thiên hạ như vậy không ai không mê muội, tóm lại là sẽ có khối người theo......
Lãnh ý ở trước truyền đến, nam tử kia cuống quít cúi đầu không dám nhìn nữa, muốn biết, thiếu nữ trước mắt sẽ là người thừa kế tập đoàn Mộ thị ,tập đoàn Mộ thị lại là tập đoàn đứng đầu thế giới, chỉ một cái hắt xì cũng có thể làm cho nền kinh tế thế giới run lên, địa vị không nhỏ a, ngoài sáng là thân phận này, trong tối là người đứng đầu U Minh điện, người ở U Minh điện đều răm rắp nghe theo, có thể nói là Hoàng đế ngầm, tập đoàn Mộ thị có thể nói nắm giữ mạch kinh tế toàn bộ quốc gia, U Minh điện lại nắm giữ toàn bộ các thế lực ngầm, ngay cả tổng thống cái gì đều phải kinh nể vài phần...... Có thể nói nàng chính là vua thế giới này......Hoàng đế thế giới này!
"Bọn họ dám uy hϊếp ta......" Thiếu nữ phát ra thanh âm lạnh lẽo đáng sợ,
"A Trạch, A Trạch......" Đột nhiên, ngoài cửa xông tới một người, là một nam tử, tuấn tú trên mặt có một đôi mắt đen tỏ vẻ lo sợ. Chỉ là khóe miệng gợi lên khiến thiếu nữ nhíu mày.
"Ai cho ngươi vào...... Đi ra ngoài !" Thiếu nữ lạnh lùng nói.
"Này, A Trạch a, tôi là có việc muốn nói với người, rất quan trọng a!" Bắc Huyền Hạo sốt ruột nói.
"Đi ra ngoài!!" Lạnh, lạnh, lạnh, trừ bỏ lạnh vẫn là lạnh! Bắc Huyền Hạo rùng mình một cái, bĩu môi thành thật lui đi ra ngoài.
Nam tử kia hướng thiếu nữ cung kính nói "Tiểu thư, thuộc hạ trước cáo lui, lão gia nói muốn người thận trọng suy xét......"
"Cút đi!" nam tử kia run lên một cái, lập tức lui đi ra ngoài. Thấy có người đi ra, Bắc Huyền Hạo mặt tươi cười, tự nhiên đi vào.
"Chuyện gì?" Thanh âm rất lạnh.
Bắc Huyền Hạo cười hì hì nói "Cái kia, A Trạch a, nghe nói Mộ lão gia nói nếu người không nghe lời đi đến trường liền đem công ty ném cho người?"
Thấy ánh mắt lạnh lùng của thiếu nữ quét lại đây, Bắc Huyền Hạo nuốt nuốt nước miếng tiếp tục nói "Cái kia, tôi có thể cùng người đi không? Ha ha!"
"Cậu?" Thiếu nữ thản nhiên liếc mắt một cái, chỉ là liếc mắt một cái cũng đã khiến Bắc Huyền Hạo cảm thấy áp lực rất lớn.
"Xem tâm tình ta......" Không nhanh không chậm phát ra một câu như vậy, Bắc Huyền Hạo hết chỗ nói rồi, nghĩ rằng mặc kệ ngươi có đáp ứng hay không dù sao ta nhất định phải đi theo, thuận tiện đem tiểu tử Lê Hiên kia theo luôn.
"Hiện tại, ta muốn trở về, còn đem thêm chuyện cho ta xử lí!" Dứt lời, thiếu nữ tiêu sái đứng lên lấy áo gió trên ghế đi ra ngoài.
Lưu lại Bắc Huyền Hạo tức giận cùng bất bình "Mộ -- Vũ -- Trạch"
Trên đường cao tốc, Mộ Vũ Trạch có chút không yên lòng: Thật sự muốn mình đi đến trường sao, trời biết đó là chuyện nhàm chán cỡ nào, huống chi trong lòng mình không muốn đến trường, tại đó chính mình sẽ tự giác mà nhớ tới nữ nhân kia, nữ nhân phản bội chính mình ......"
"Shit!" Mộ Vũ Trạch đánh một quyền lên tay lái, mắng thầm.
Ngày hôm sau, Mộ Vũ Trạch cùng Bắc Huyền Hạo đi làm thủ tục nhập học, nếu muốn đi theo mình thì phải làm việc! Mình cũng không nuôi người mặt trắng (có nghĩa là người vô dụng)
Nhưng mà, Bắc Huyền Hạo không biết chết, mặt tươi cười, hăng hái chạy đi giúp Mộ Vũ Trạch công việc làm thủ tục.
"Lão đại, thật sự ngươi thấy ổn không vậy?" Lê Hiên lo lắng hỏi.
"Ta tự có chừng mực! Anh quản nhiều quá!" Mộ Vũ Trạch thản nhiên nói. Tuy rằng cùng là huynh đệ vào sinh ra tử, nhưng Mộ Vũ Trạch lại vẫn không thể giảm bớt ngữ khí lạnh lùng. Dù sao thuộc hạ U Minh điện đều đã muốn quen rồi......
Lê Hiên thầm than một hơi, vẫn là có chút lo lắng a!
"A Trạch, công việc tốt lắm, chúng ta đi thôi!" Bắc Huyền Hạo ý cười đầy mặt.
Không thèm để ý tới Bắc Huyền Hạo đi đến bên người.
Vừa chuẩn bị rời đi, trước mặt lại đột nhiên xuất hiện một bóng người chặn đường.
Người này tự Tân Nguyệt, trẻ trung xinh đẹp, mày liễu, ánh mắt trong veo, quả là một mỹ nhân tuyệt sắc. Nhưng chưa có quen biết lại cùng mình sinh tâm tư
"Cút!" Mộ Vũ Trạch mắt nheo nguy hiểm (cưng được lắm dám thô lỗ với bảo bối của cưng như vậy)
Hàn Hân Nghiên cũng là ngẩn người, từ nhỏ đến lớn, ai mà không đối chính mình a dua nịnh hót, một mực lấy lòng, người này cư nhiên dám kêu chính mình cút!! Lại vừa thấy, cũng không ngừng kinh diễm, tuy rằng chính mình thấy qua không ít người có dung mạo xuất chúng, nhưng là so với người trước mặt này thì đều trở nên bình thường!
Lê Hiên vừa thấy nữ sinh xinh đẹp này chặn đường đi của lão đại mình, lập tức liền tiến lên, ngăn cản Hàn Hân Nghiên, nói "Xin lỗi, xin nhường đường!" Ngữ khí không lạnh không đạm vừa vặn!
Mộ Vũ Trạch nhìn lướt qua Hàn Hân Nghiên, xoay người lạnh lùng rời khỏi. Hàn Hân Nghiên rùng mình một cái, người này hảo lãnh, cả người đều là lãnh ý, ánh mắt lẫn khí chất, tựa như... tựa như một vương giả khinh thường tất cả!
"Ha ha có ý tứ!" Hàn Hân Nghiên có chút đăm chiêu cười cười.
Bánh xe vận mệnh bắt đầu chuyển động......
"A a a a! Nghe nói trường học có học sinh mới chuyển tới, hảo soái, hảo soái!! Oa oa oa! Mê chết người a!"
"A, ta cũng thấy! Khí chất hảo lãnh a, bị nhìn lướt qua ta đã không thể động đậy!"
"Nhưng là, nàng thật sự hảo xuất sắc a, như thế nào là nữ sinh đâu, nếu là nam có bao nhiêu hảo a!"
"Thôi đi, bất kể nàng nam nữ, chỉ cần có thể có được cái nhìn thoáng ôn nhu của nàng, ta chết cũng cam lòng a! a a!"
Nghe đoạn đối thoại cuồng si kia, Hàn Hân Nghiên nhíu nhíu mày, vừa mới đến liền có ảnh hưởng lớn như vậy, về sau phải làm sao mới được a! (chưa gì đã lo xa rồi J)
"Bất quá nghe nói lai lịch của nàng rất lớn a! cả hiệu trưởng cũng sợ nàng a!" Một nữ sinh nói.
"Thật sự?"
"Ân, có người hôm nay tận mắt thấy hiệu trưởng chân chó đi theo sau người nọ, bộ dáng thật giống như Hoàng đế cùng thái giám."
"Không phải chứ? Hiệu trưởng luôn luôn tự đại, còn có chính phủ làm hậu thuẫn? Thiên a, nàng quả thực là kiệt tác hoàn mỹ a, dung mạo, thân phận, khí chất, quá suất! Ta muốn hôn mê, không được không được!"
"Ngươi hoa si !"
Hàn Hân Nghiên không nói. Nàng thật sự có quyền thế như vậy? Xem ra không dễ chọc!
Lê Hiên giúp Mộ Vũ Trạch giải quyết thỏa đáng, mấy người khó có được chút thời gian thanh nhàn đi trên hành lang trường học, nhìn chung quanh lui tới học sinh, khó được thoải mái, Mộ Vũ Trạch nghĩ: 'có lẽ, trường học cũng không có gì không tốt'
"A, các người muốn làm gì, trả lại cho tôi, đem đồ trả lại cho tôi!" Một âm thanh phẫn nộ truyền đến, đánh vỡ phút giây thanh nhàn, Mộ Vũ Trạch nhíu nhíu mày.
Lạnh lùng nhìn về phía phát ra tiếng, vài nam sinh lại khi dễ một nam sinh nhỏ gầy, ngây thơ Mộ Vũ Trạch nghĩ không để ý tới, bởi vì không tất yếu, đang định rời đi lại truyền đến một giọng nữ khác dễ nghe.
"Nè, các ngươi đông mà đi khi dễ một? Thật không sợ người ta chê cười!" Mộ Vũ Trạch nghe tiếng nhìn lại,chính là nữ nhân buổi sáng ngăn trở đường đi của mình sao
"Hừ! chúng ta dù thế nào, trong kim thánh học viện này ai chẳng biết anh đây, anh là đại ca, dám trêu anh? Hiệu trưởng đối với cha anh vẫn có vài phần kính trọng, ai dám chọc anh?" Nói xong còn đạp mấy đá trên lưng nam sinh kia.
"Nga? Vậy cha anh liệu có biết bối cảnh của học sinh chuyển trường sáng nay rất lớn?" Không chút khách khí châm chọc, mặt nam sinh kia nhất thời đỏ lên vì giận dữ.
"Thí! Cô so sánh? Bất quá là giả bộ làm dáng mà thôi, nói không chừng cô ta thấy tôi, còn phải sợ khi nhận ra cha tôi là ai! ha ha ha!"
"Ha ha ha ha!" Bên cạnh vài nam sinh đi theo cũng cười lên.
Hàn Hân Nghiên nhếch nhếch khóe miệng. Muốn chết, ngu ngốc!
"Phốc......" một tiếng, chỉ thấy nam sinh kia ngã xuống, mặt đã có vài điểm kì cục, mặt có vết máu, vốn là khó coi giờ phút này mặt càng thêm dữ tợn.
"Anh muốn chết!" Mộ Vũ Trạch lạnh lùng đi lại đây. Một quyền kia là Lê Hiên đánh, thật sự là chưa hết giận.
Còn lại vài nam sinh thấy dạng này, đương nhiên liền bị dọa quỳ trên mặt đất, run run không thôi. Mà nam sinh nhỏ gầy kia giờ phút này dọa không nói nên lời.
"Hiên, đem hắn vả miệng cho ta, sau đó trói ở trước cổng trường ba ngày cho ta!" Mộ Vũ Trạch mị mị nhãn tình, đó là dấu hiệu trước khi lửa giận phun trào.
Lá gan không nhỏ a, xem ra chính mình có nên hay không tại đây thị uy, miễn cho lại có người nào không biết chết sống mở miệng coi thường đi.
Hàn Hân Nghiên triệt để bị dọa đến, lúc nàng thấy được Mộ Vũ Trạch ở đây, cho nên mới dụ dỗ hắn nói những lời này, nguyên bản chỉ là nghĩ đến Mộ Vũ Trạch đơn giản trừng phạt, dọa hắn, không nghĩ tới hậu quả nghiêm trọng như vậy ...... Nàng, thật sự thật là khủng khϊếp!
Mộ Vũ Trạch đi đến Hàn Hân Nghiên trước mặt, lạnh lùng nói "Nữ nhân, không cần có ý đồ chọc tôi, tôi không phải người cô có thể trêu chọc!"
"Hạo, chúng ta đi! Hiên, đem bọn họ giải quyết!" Mộ Vũ Trạch xoay người nói.
"Vâng lão đại!"
Hàn Hân Nghiên nhìn bóng dáng kia rời đi, cười một cách yêu mị "A a a, có ý tứ, thật sự rất có ý tứ, càng ngăn cản, tôi càng muốn a, tôi không tin cô chỉ lạnh lùng mà không có cái thần sắc khác......" (like)
Chỉ cần nhớ đến ánh mắt uy hϊếp kia, Hàn Hân Nghiên tâm liền đập bang bang ......
Con mồi của ta, xem ta như thế nào đem ngươi dụ dỗ mắc câu!
Tác giả có lời muốn nói: Không biết các ngươi cảm thấy thế nào?
🫡