Chương 16

"Ừm." Vân Tầm Lam nói, "Đây là nguyên nhân hôm nay nhịp tim của tôi quá nhanh hai lần."

"Thì ra là thế."

Bùi Hành Đình ngoài miệng trả lời Vân Tầm Lam như vậy, nhưng đến tận khi có kết quả kiểm tra mới nhất của Vân Tầm Lam, y mới nói: "Đúng vậy, kết quả xét nghiệm máu của cậu không khác nhiều so với kết quả xét nghiệm lần trước, nên không có vấn đề gì."

Nói xong y lẳng lặng nhìn Vân Tầm Lam, chờ đợi thiếu niên mở miệng nói chuyện.

Bùi Hành Đình vào quân y Hoàng gia để làm bác sĩ cho Vân Tầm Lam ba năm. Y biết rõ Vân Tầm Lam không phải cơ thể không khỏe, cũng biết rõ nguyên nhân tim mình đập nhanh, nhưng vẫn lựa chọn chủ động gọi trực bác sĩ trực ban, vậy khẳng định là có chuyện khác muốn nói.

Sự tình cũng không ngoài dự đoán của Bùi Hành Đình, chẳng mấy chốc Vân Tầm Lam đã nói ra mục đích thực sự của cậu: "Bác sĩ Bùi, anh có thể tắt hệ thống cảnh báo nhịp tim nhanh của tôi trên vòng tay quang não được không?"

Nhịp tim của con người cũng sẽ thay đổi, những cảm xúc như vui vẻ, sợ hãi, phẫn nộ đều sẽ ảnh hưởng đến nhịp tim. Tuy rằng Vân Tầm Lam biết Vân Tầm Quang muốn cậu lúc nào cũng đeo vòng tay này là lo lắng cho sức khỏe của mình, nhưng nó luôn cảnh báo, lại còn cần giọng nói trả lời mới có thể hủy cảnh báo, thật sự đáng ghét.

Quan trọng nhất là, hai lần vòng tay quang não này phát ra cảnh báo, đều đúng lúc Ngu Trầm đang mắng cậu.

Cho nên Vân Tầm Lam không chắc sau này mỗi ngày trực diện lắng nghe danh ngôn Ngu Trầm "Biến bất kỳ kẻ nào thành chó", cái hệ thống cảnh báo tim đập quá nhanh này có thể cũng phát ra cảnh cáo hay không.

Nếu như có...

Hình ảnh đó xấu hổ cỡ nào cơ chứ, Vân Tầm Lam không muốn tưởng tượng.

Vì ngăn chặn Bùi Hành Đình từ chối chính mình, Vân Tầm Lam còn đặc biệt bổ sung một đoạn văn, để Bùi Hành Đình hiểu được yêu cầu của mình là vô cùng hợp lý, y nên đồng ý: "Nếu như tôi đang cᏂị©Ꮒ, mà nó cũng cảnh báo như vậy, sẽ rất ảnh hưởng đến hứng thú của tôi."

Kết quả bác sĩ Bùi nghe thấy thế, độ cong của nụ cười trên mặt cũng không thay đổi tí nào, vẻ mặt như thường nói: "Tam điện hạ, cậu yên tâm, khi đội ngũ y tế thiết kế chiếc vòng tay quang não này cho cậu, đã cân nhắc qua vấn đề này. Cho nên nó có một hình thức chế độ im lặng, mỗi ngày giới hạn được mở ra một lần, mỗi lần duy trì thời gian dài là ba giờ. Cậu có thể mở lên trước khi giải quyết các nhu cầu sinh lý của mình. Mà ở hình thức chế độ im lặng, nếu nhịp tim tăng nhanh khi đang tiến hành quan hệ nằm trong phạm vi chỉ số bình thường nên có, nó sẽ không phát ra cảnh báo."

Vân Tầm Lam: "..."

Thật là một thiết kế rất nhân đạo, nhưng...

"Một ngày chỉ có thể một lần?" Vân Tầm Lam hỏi.

Đã thế một lần chỉ có ba giờ?

Alpha bình thường đều có thể liên tục bảy ngày trong kỳ động dục với "bạn đời" Omega kia mà. Cậu cũng là Alpha, dựa vào đâu chỉ cho cậu một ngày một lần, một lần ba giờ?

Bùi Hành Đình lại giải thích: "Đây chỉ là tần suất ban đầu của cài đặt hiện tại, chúng tôi cũng có thể dựa vào nhu cầu cụ thể của cậu, khả năng cụ thể để điều chỉnh lại."

Hay cho "Khả năng cụ thể".

Lúc này Vân Tầm Lam nghe hiểu ý của bác sĩ Bùi, đuôi lông mày nhướng lên: "Ồ, các anh cảm thấy tôi chỉ có thể ba giờ?"

Nghê Xuân bên cạnh cúi đầu nhìn mũi chân, giả vờ như mình không nghe thấy gì.

Bác sĩ Bùi có tố chất tâm lý mạnh mẽ, trên mặt vẫn mỉm cười tiêu chuẩn chuyên nghiệp như cũ: "Không phải, chủ yếu là điện hạ cậu vừa mới trưởng thành, trước đó cũng không có số liệu cụ thể cung cấp để tham khảo, chúng tôi chỉ có thể dựa theo thời gian trung bình của công dân nam trên Đế quốc để cài đặt ban đầu."

Hay cho "công dân nam".

Đây là thời gian trung bình của Alpha, Beta và Omega ở nam giới.

Bác sĩ Bùi dùng từ rất cẩn thận.

Nói một hồi lâu, Vân Tầm Lam cũng hiểu ra rồi, chuyện hệ thống cảnh báo nhịp tim nhanh này không tắt được. Bởi vậy cậu chỉ có thể lui mà yêu cầu việc tiếp theo: "Vậy tấn suất mở chế độ im lặng chờ sau khi tôi dùng thử rồi thảo luận tiếp đi. Nhưng cảnh báo nhịp tim ở chế độ bình thường vẫn cần được thay đổi. Cảnh báo sẽ chỉ được vang lên khi thời gian vượt quá 10 phút."

"Được rồi."

Bùi Hành Đình không từ chối yêu cầu này, y đưa tay ra nhận lấy vòng tay của Vân Tầm Lam, dùng vân tay mở ra bảng cài đặt nâng cao, thay đổi xong nội dung thì nhấn vào "Lập tức ứng dụng", sau đó bị quét qua mống mắt để xác nhận danh tính và quyền hẹn, tiếp theo mới dựa theo yêu cầu của Vân Tầm Lam tốt bụng cài đặt hệ thống cảnh báo nhịp tim một lần nữa.

"Đúng rồi, bác sĩ Bùi, kỳ dịch cảm lần này của tôi sẽ kéo dài khoảng mấy ngày?"

"Theo kết quả xét nghiệm máu của cậu, chiều mai sẽ kết thúc."

"Cảm ơn."

Những người quen thuộc với Vân Tầm Lam đều biết, hai chữ này là câu cửa miệng của cậu để kết thúc cuộc trò chuyện hiện tại.

Bình thường, sau khi Bùi Hành Đình nghe thấy sẽ không chút do rời đi. Thế nhưng hôm nay y còn phải dặn dò Vân Tầm Lam nhiều hơn một câu: "Tam điện hạ, vì an toàn, lần đầu tiên cậu quan hệ tìиɧ ɖu͙© với bạn đời, tốt nhất là nên khám sức khỏe tổng quát một lần."

Sao Vân Tầm Lam có thể quan hệ tìиɧ ɖu͙© được cơ chứ?

Cậu chỉ muốn lấy cái cớ này để loại bỏ hệ thống cảnh báo sớm mà thôi, nhưng lại không thể tắt nó thành công, sau khi nghe xong Bùi Hành Đình nói đành nói cho có: "Ừm, biết rồi."

Câu Bùi Hành Đình muốn cũng chính là đáp án này, y yên tâm đứng thẳng người, cúi đầu nói: "Hy vọng đêm nay điện hạ có một giấc mơ đẹp."

"Cảm ơn anh." Vân Tầm Lam cũng nói: "Tôi cũng chúc anh có một giấc mơ đẹp, bác sĩ Bùi."

Tối nay bác sĩ Bùi có thể có một giấc mơ đẹp hay không Vân Tầm Lam không biết, nhưng Vân Tầm Lam biết cho dù đêm nay cậu có gặp ác mộng, thì đến ngày hôm sau tỉnh lại cậu vẫn sẽ cảm thấy vui sướиɠ - Bởi vì cậu sẽ được gặp Ngu Trầm.

Cái mỏ hỗn đó của Ngu Trầm thật sự đỉnh lắm luôn, chỉ cần mở miệng ra là có thể giúp cậu hoàn thành nhiệm vụ hằng ngày.

Vân Tầm Lam thầm nghĩ, hèn gì trên đời này có nhiều người coi tình bạn còn quan trọng hơn tình yêu như vậy.

Bây giờ cậu đã cảm thấy mình có thể vĩnh viễn không yêu đương, nhưng tuyệt đối không thể mất đi Ngu Trầm, người anh em mà cậu đã đơn phương tuyên bố là người bạn thân nhất suốt đời của mình.