Chương 17

Đáng tiếc sau khi Ngu Trầm bảo cậu cút ở phần bình luận thì không thèm để ý đến cậu nữa. Nhưng Vân Tầm Lam cũng không vội, dù sao những lời với ý đồ "Kéo gần quan hệ" với Ngu Trầm đó, có vẻ như anh không thích lắm. Nếu như mình không nói gì thêm, không chừng Ngu Trầm sẽ kéo mình vào danh sách đen, như vậy cậu sẽ không nhìn thấy trang chủ Tinh Võng của Ngu Trầm được nữa.

Huống chi tài khoản clone của cậu trước đây, tất cả các bài đăng và ấn like, follow tất cả đều liên quan đến nuôi cá, một cái status liên quan đến xe phân khối lớn cũng không có. Mà cậu lại lên nói với Ngu Trầm rằng mình cũng thích bé cưng của anh, chỉ nói suông, ai sẽ tin chứ?

Vừa nhìn là biết lôi kéo làm quen sượng trân rồi.

Cho dù Vân Tầm Lam thật sự có ý tưởng này, thì cậu cũng không thể để Ngu Trầm nhận ra.

Vì thế Vân Tầm Lam lập tức mở quang não gửi tin nhắn cho Nghê Xuân, bảo anh ta đặt một chiếc Comet - S7 giúp mình, tốc độ nhất định phải nhanh. Cậu quyết định chờ nhận được hàng sẽ chụp ảnh đăng status, để Ngu Trầm hiểu được, bọn họ thật sự có đề tài chung có thể nói chuyện sâu hơn.

Cả hai đều thích cùng một "bé cưng".

Mà cùng lúc đó, Ngu Trầm - người bị Vân Tầm Lam nhớ thương đang xem quang não. Thế nhưng anh cũng không kéo tài khoản clone của Vân Tầm Lam tên là "Người mới nuôi cá" vào danh sách đen.

Ngu Trầm cũng không bao giờ chặn ai, anh chỉ biết mình bị người khác chặn, nguyên nhân là người khác chửi không lại mình.

Ngay cả Phó Viêm Hi combat với nhau nhiều năm như vậy cũng không nhận được sự đối xử này, chứ đừng nói đến người mới nuôi cá không biết chui ra từ đâu này. Hơn nữa bây giờ Ngu Trầm bây giờ còn có chuyện khác phải bận, không có thời gian để ý đến người xa lạ trên mạng. Anh đang đợi Bùi Hành Đình vừa mới trò chuyện được một nửa đã cúp gọi lại.

Sau khi đợi hồi lâu không có phản hồi, Ngu Trầm đi tắm trước.

Tắm được một nửa thì nghe thấy âm thanh liên lạc vang lên.

Ngu Trầm cau mày vuốt nước trên mặt, vén đại tóc trên trán về phía sau, để lộ ra hàng lông mày cao, nhận điện thoại trực tiếp hỏi đối phương: "Xong việc rồi?"

Bùi Hành Đình đáp: "Ừ."

"Cậu ấy lại ốm nữa à?"

Ngu Trầm biết hôm nay Bùi Hành Đình trực ban, giữa chừng y bị gọi đi, vậy chỉ có thể là Vân Tầm Lam xảy ra chuyện.

Bùi Hành Đình nói: "Lần này thì không phải. Cậu ấy tìm tôi cài đặt lại hệ thống theo dõi nhịp tim của vòng tay quang não."

"Vậy cậu đã điều chỉnh cho cậu ấy à?"

"Đúng vậy."

Nghe đến đó, động tác Ngu Trầm giơ tay tắt nước hơi khựng lại: "Cậu thật sự chỉnh lại cài đặt cho cậu ấy sao? Không phải nói không được chỉnh sao?"

Vòng tay quang não của Vân Tầm Lam khác với những kiểu được hầu hết công dân của Đế quốc sử dụng. Nó được chế tạo đặc biệt - Thay vì nói đó là vòng tay quang não, chẳng bằng nói đó là chiếc vòng theo dõi số liệu cơ thể hơn, mỗi phút mỗi giây đều đang theo dõi tình trạng cơ thể của cậu, cũng đồng bộ số liệu theo thời gian thực cho mọi bác sĩ trong đội ngũ y tế Hoàng gia.

Nếu như cậu bị thương nặng, Vân Tầm Quang cũng sẽ nhận được thông báo đầu tiên.

Mà Vân Tầm Lam là chủ nhân của vòng tay, lại chỉ có thể tiến hành càu đặt cơ bản nhất cho vòng tay. Ví dụ như đổi giao diện UI, đổi hình nền, điều chỉnh độ sáng màn hình điện tử gì gì đó. Về phần những cài đặt khác, cậu không có quyền hạn thay đổi. Hơn nữa còn không thể điều chỉnh nếu không có sự cho phép của Vân Tầm Quang. Thậm chí Vân Tầm Lam cũng không thể tự mình gỡ vòng tay xuống, trừ khi cậu chặt tay.

"Cái này có thể chỉnh được. Hôm nay Tam điện hạ có hai lần nhịp tim quá nhanh, mỗi lần thời gian kéo dài cũng không đến mười phút, không đến mức dẫn đến tim đột nhiên ngừng đập. Cho dù ngừng đập, không vượt qua mười lăm phút cũng vẫn có thể cứu được, vấn đề không lớn." Bùi Hành Đình giải thích với Ngu Trầm, nói xong thì ngừng. Nhớ tới nguyên nhân Vân Tầm Lam thay đổi cài đặt, tiếp tục nói: "Hai lần nhịp tim quá nhanh, cậu ấy nói là bởi vì gặp chuyện vui. Tôi đoán có thể Tam diện hạ có người mình thích, hoặc là đang yêu."

"Tôi không có hứng thú với trạng thái tình cảm của Vân Tầm Lam, không quan tâm. Việc cậu ấy có yêu đương cũng không ảnh hưởng mấy đến kế hoạch của chúng ta." Ngu Trầm quấn khăn quanh eo và rời khỏi phòng tắm: "Chuyện quan trọng nhất bây giờ là tôi phải được chọn, trở thành cận vệ của cậu ấy."

Bùi Hành Đình cảm thấy đây là chuyện ván đã đóng thuyền rồi, hoàn toàn không cần lo lắng: "Chuyện này chắc ăn rồi, thành tích trong thi thực chiến cậu đứng nhất còn gì, [Tâm lý học chiến đấu] đạt số điểm tối đa, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, Tam điện hạ nhất định sẽ chọn cậu."

Ngu Trầm lại cảm thấy lời y nói tự mâu thuẫn: "Nếu như chắc chăn, thì sao có thể có chuyện ngoài ý muốn?"

Bùi Hành Đình cho rằng người đưa ra quyết định là giám khảo chính, bèn nói: "Nhỡ đâu thì sao? Chẳng hạn như cậu chửi bới thô tục trước mặt ban giảm khảo, bọn họ cảm thấy cậu không có tố chất mà cho cậu rớt cũng không phải là không có khả năng."

"..."

Sự im lặng của Ngu Trầm khiến Bùi Hành Đình cũng rơi vào trầm mặc.

Một lát sau, Bùi Hành Đình hỏi: "...Cậu thật sự chửi bới thô tục trước mặt ban giám khảo?"

"Tôi không chửi thề." giọng Ngu Trầm trầm thấp khàn khàn, luôn toát ra loại cảm giác thiếu kiên nhẫn, cho dù bây giờ thái độ của anh rất nghiêm túc, nhưng nghe vào tai lại giống như đang khıêυ khí©h: "Tôi cũng không cho rằng mấy lời tôi nói đó gọi là chửi thề. Tôi chỉ khinh thường một số người, hơn nữa ban giám khảo hỏi sở trường của tôi là gì, tôi ăn ngay nói thật thì sai à?"

Thậm chí anh không nói một chữ thô tục nào mà.

Toàn bộ quá trình phỏng vấn đội cận vệ Hoàng gia đều được giữ bí mật không công khai, Bùi Hành Đình không biết Ngu Trầm đã trả lời những gì trước mặt ban giám khảo, nghe thấy thế không khỏi hỏi: "Vậy cậu đã nói gì?"

Ngu Trầm kể lại đầy đủ cho Bùi Hành Đình câu hỏi cuối cùng cùng với đáp án mình đưa ra.

Bùi Hành Đình: "..."

Câu trả lời của Ngu Trầm quả thật không thể coi là thô tục, nhưng...

Bùi Hành Đình hỏi: "Như thế mà gọi là một số người?"