Chương 11

Sau đó nhớ tới mình vẫn phải tìm kiếm những bình luận toxic trên mạng, rồi để cho quản gia AI của quang não giúp sắp xếp thành sách điện tử, hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên "từ sách". Thậm chí Vân Tầm Lam còn không thể ngủ nhiều hơn nếu cậu phải hoàn thành nhiệm vụ hàng ngày đến khi chết lần thứ hai bằng phương pháp tiên quyết này.

Chín giờ sáng ngày hôm sau, Nghê Xuân tới phòng ngủ của Vân Tầm Lam, gõ cửa ba lần: "Điện hạ, buổi phát sóng trực tiếp phỏng vấn tuyển chọn cận vệ sắp bắt đầu. Cậu..."

Vân Tầm Lam cả đêm không ngủ, đang ngồi ở chiếc bàn thấp bên cạnh cửa sổ sát đất, chơi đùa với bàn tay mới mọc của trà sủng, nghe thấy thế cậu trả lời Nghê Xuân nói: "Được, tôi sẽ xem đúng giờ."

Cậu đã xem đúng giờ.

Nhưng Alpha nào cũng đều không vừa mắt.

Loại "bài xích" này là một bản năng nhạy cảm đã được khắc sâu trong gien của tất cả các Alpha.

Cho dù tiến vào giai đoạn phỏng vấn tuyển chọn cận vệ Hoàng gia, một trăm quân nhân Alpha đứng đầu cấp SS này, từ hình tượng cho đến tài năng đều xuất sắc không thể chê vào đâu được, nhưng Vân Tầm Lam cũng vẫn không cách nào có ấn tượng tốt với bọn họ.

Hơn nữa buổi phát sóng trực tiếp hôm nay được trình chiếu dưới dạng hình ảnh ba chiều, ngoài việc không ngửi thấy mùi pheromone của bọn họ ra thì gần như không khác mấy so với việc đích thân tới hiện trường. Điều này làm cho Vân Tầm Lam có loại cảm giác cực kỳ khó chịu khi lãnh địa của mình bị một Alpha khác xâm phạm.

Cậu chỉ định chọn ra top 9, nhưng thứ tự phỏng vấn là ngẫu nhiên, cũng không sắp xếp dựa theo thứ tự thành tích.

Cuối cùng, sau khi chịu đựng khó chịu khi nhìn thấy hai mươi sáu Alpha, Vân Tầm Lam rốt cuộc cũng thấy một Alpha được xếp vào top 9.

Tổng thành tích của anh ta xếp hạng thứ hai, tên là Phó Viêm Hi, có mái tóc đỏ và đôi mắt màu nâu, mày kiếm mắt tinh. Thoạt nhìn, ấn tượng đầu tiên cho người khác là một tên lưu manh, tính tình nóng nảy, khó có kỷ luật được.

Nhưng trên thực tế, tính cách anh ta biểu hiện ra lại hoàn toàn khác với vẻ ngoài. Toàn bộ quá trình phỏng vấn nét mặt tự nhiên, bình tĩnh, làm cho người ta có cảm giác rất đáng tin cậy.

Không khó tưởng tượng, ngay cả khi lần này anh ta không được chọn vào đội cận vệ Hoàng gia, và tiếp tục phục vụ trong quân đội như cũ, đợi một thời gian, anh ta vẫn có thể trở thành một vị tướng xuất sắc với tương lai rộng mở.

Cho nên khi ban giám khảo còn chưa hỏi xong, Vân Tầm Lam đã đánh dấu hình chiếu Phó Viêm Hi thu nhỏ trên màn hình của quang não, cho thấy mình đã chọn anh ta.

Mà sau đó, giám khảo hỏi Phó Viêm Hi một vấn đề cuối cùng: "Thiếu tá Phó Viêm Hi, xin hỏi cậu nghĩ mình có điểm mạnh gì có thể ở lại bên cạnh Tam điện hạ?"

"Tuyệt đối trung thành và phục tùng."

Tay phải Phó Viêm Hi nắm thành quyền đập lên ngực, so với trả lời vấn đề, mà càng giống như đang tuyên thệ hơn, kiên quyết nói: "Tôi sẵn sàng vì Tam điện hạ dâng hiến mạng sống của mình!"

Nhưng lời thề trung thành không bao giờ phản bội của anh ta hoàn toàn không thể lay chuyển được Vân Tầm Lam. Dù sao thì hai mươi sáu Alpha trước đó đều nói giống hệt như vậy, mà bốn mươi hai Alpha được phỏng vấn phía sau anh ta thậm chí còn nói nhiều hơn anh ta, có thể so với lời thề khi kết hôn, người sau càng chân thành và thâm tình hơn người trước.

Cho đến khi Alpha thứ bảy mươi đứng trước mặt Vân Tầm Lam.

Alpha có một đôi mắt xanh lam ấn tượng.

Đôi mắt màu xanh lam thuần khiết và đậm màu, chung quanh con ngươi u ám hiện lên từng tia phóng xạ nhè nhẹ khuếch tán ra, tựa như mặt biển bao la bị gió mùa đông lạnh giá đóng băng, sâu thẳm và tĩnh lặng, vĩnh viễn không thấy đáy và ranh giới.

Khi Vân Tầm Lam lần đầu tiên nhìn thấy anh, toàn thân bất giác trở nên căng thẳng, các ngón tay cũng vô thức nắm lại - Đây là tư thế chuẩn bị tấn công.

Bởi vì Vân Tầm Lam cảm nhận được sự uy hϊếp mãnh liệt trước nay chưa từng có từ trên người anh.

Trong chớp mắt này, bản năng nguyên thủy của kỳ dich cảm đã thôi thúc mỗi một hạt vật chất tạo thành nên cơ thể Vân Tầm Lam điên cuồng kêu gào: Xé xác anh ta ra, đánh bại anh ta, để anh ta thần phục ở trước mặt mình.

Vân Tầm Lam nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, tạm thời đè nén cảm xúc hiếu chiến đang sôi trào trong máu.

Trong lòng nghĩ: Anh ta chắc chắn Alpha đứng đầu trong đánh giá thực chiến trong số hàng trăm quân nhân Alpha này.

Đến khi Vân Tầm Lam lần nữa mở mắt ra, sau khi bấm vào thông tin của Alpha, cậu phát hiện sự thật quả thật giống với suy đoán của mình.

Người đàn ông tên là Ngu Trầm, năm nay 27 tuổi, là Alpha cấp SS. Tốt nghiệp Học viện quân sự An Lạc, từng là thủ khoa kỹ sư cơ giáp của Học việc cơ giáp, hiện đang phục vụ trong Quân đoàn Bắc Đẩu Khai Dương. Anh là sĩ quan có tổng điểm cao nhất trong tuyển chọn và kiểm tra đánh giá đội cận vệ Hoàng gia, lý lịch cá nhân rất đẹp, không tìm ra bất cứ điểm nào để chê.

Nhưng dù có đẹp đến đâu thì anh ta cũng chỉ là Alpha cấp SS, vì sao có thể khiến cho mình sinh ra phản ứng lớn như vậy được chứ?

Là bởi vì kỳ dịch cảm sao?

Hai hàng lông mày của Vân Tầm Lam dần nhíu lại, đang cân nhắc không biết có nên loại anh ta hay không.

Sau khi do dự hết lần này đến lần khác, Vân Tầm Lam rốt cục hạ quyết tâm: loại anh ta.

Mặc dù năng lực của Alpha này rất mạnh, nhưng thật sự cậu không ưa anh nổi - Trước khi đứng trước mặt người thật, cậu đã cảm thấy như thế này rồi, khi gặp người thật thì làm sao có thể xử lý được?

Tham gia phỏng vấn có tận một trăm Alpha kia mà, cậu không cần phải chọn người mà mình ghét nhất làm gì.

Vân Tầm Lam đang định gạch chéo sau tên của người đàn ông, chợt cậu nhìn thoáng qua thành tích lúc tốt nghiệp Học viện quân sự năm đó của anh, bất chợt nhìn thấy một hàng chữ bắt mắt: [Tâm lý học chiến đấu: 100]

100?

Điểm tối đa?

Tâm lý học chiến đấu???

Mới đầu Vân Tầm Lam còn tưởng rằng mình hoa mắt, nhưng mà cậu tập trung nhìn kỹ mấy lần, điểm số này cũng không có thay đổi gì. Vân Tầm Lam hiếm khi cảm thấy ngạc nhiên - Sao có người có được điểm tuyệt đối cho một môn như thế chứ?

Lúc Vân Tầm Quang tốt nghiệp hình như cũng chỉ được 95 điểm?

Đầu ngón tay đang chuẩn bị đánh dấu X của Vân Tầm Lam chậm chạp không hạ xuống được, cậu ngước mắt lên một lần nữa nghiêm túc đánh giá Alpha có mái tóc đen đuôi sói trước mắt này. Tuy rằng cuộc phỏng vấn của người đàn ông sắp kết thúc, Vân Tầm Lam đã bỏ lỡ tất cả các câu trả lời mà giám khảo hỏi anh trước đó, chỉ có thể nghe được câu hỏi trao đổi cuối cùng của họ:

"Thiếu tá Ngu Trầm, xin hỏi cậu nghĩ mình có điểm mạnh gì có thể ở lại bên cạnh Tam điện hạ?"

Alpha nghe vậy đuôi lông mày khẽ nhướng lên, trong đôi mắt xanh lam khó có thể che dấu sự ngạo nghễ, trong khoảnh khắc này gần như ngưng thành thực chất, bộc lộ bản chất côn đồ kiêu ngạo khó thuần của anh.

Mà trước khi nghe được câu trả lời của anh, Vân Tầm Lam nhìn thấy ánh nắng phía sau theo thời gian trôi qua xuyên qua cửa kính, vào giây phút này rơi vào trong mắt Alpha, điểm xuyến cho giữa con ngươi anh một chút ánh sáng rực rỡ, khiến cho Vân Tầm Lam có một loại ảo giác bị anh nhìn chằm chằm.

Như thể câu trả lời của người đàn ông, đang nói với chính mình...

"Tôi có thể biến bất cứ kẻ nào thành một con chó chỉ biết quỳ xuống cầu xin sự tha thứ."

------

Tác giả có lời muốn nói:

Vân Tầm Lam: Em thấy anh rất ngứa mắt.

Ngu Trầm: Vậy tại sao em lại chọn anh?

Vân Tầm Lam: Bởi vì em rất ưng cái mỏ hỗn tạo nghiệp của anh.

Ngu Trầm: ?