Chương 12

Khoảnh khắc Ngu Trầm nói xong, đồng tử Vân Tầm Lam cũng giãn ra theo.

Ánh nắng mặt trời ngoài cửa sổ vẫn tiếp tục di chuyển, ánh sáng màu vàng nhạt đó lóe lên trên tròng người đàn ông, tựa như một ngôi sao chổi đang xuyên qua bầu khí quyển mà cháy hừng hực. Nó xuyên qua vũ trụ tĩnh lặng, xé toạc sự giam cầm của thời gian, cuối cùng va vào trái tim cằn cỗi trì trệ giống như một ngôi sao bỏ hoang của Vân Tầm Lam, khiến cho nó lại lần nữa bộc phát ra những nhịp đập dữ dội.

"Thình thịch thình thịch."

Vân Tầm Lam có thể nghe rõ ràng tiếng tim đập rung động trong l*иg ngực mình, nó hỗn loạn và điên cuồng chưa từng có.

[Sao nhịp tim của cậu lại tăng lên 180 rồi?]

Hệ thống cảm thán: [Yêu từ cái nhìn đầu tiên chắc là như thế này nhỉ?]

Vân Tầm Lam cũng cảm thán: "Đúng vậy, tao nghĩ lúc gặp được định mệnh, có lẽ cảm giác là như thế này."

Thế nào gọi là định mệnh?

Khi Alpha gặp Omega có độ phù hợp pheromone là 100%, nó được gọi là định mệnh.

Mà định mệnh giữa hai người giống như một sức hấp dẫn đã định trước của số phận, khiến bọn họ một khi gặp nhau, sẽ nảy sinh ra tình yêu nồng nhiệt và say đắm. Nhưng loại tình huống này, chỉ giới hạn ở Alpha và Omega.

Vân Tầm Lam và Ngu Trầm đều là Alpha, giữa bọn họ không có độ xứng đôi, chứ đừng nói đến việc là định mệnh của nhau.

Nhưng Vân Tầm Lam lại cảm thấy, lúc này đối với cậu mà nói Ngu Trầm có sức hấp dẫn của số phận có thể so sánh với định mệnh.

Giọng của quản gia quang não AI không đúng lúc vang lên: "Vòng tay quang não phát hiện nhịp tim của cậu quá nhanh, cậu có cần gọi bác sĩ không? Trong vòng mười giây nếu chưa trả lời, coi như cậu đồng ý. Mười, chín, tám..."

"Không cần." Vân Tầm Lam mở miệng ngăn cản quản gia AI, trong giọng nói tràn đầy hứng thú.

Trước tiên cậu hít sâu một hơi thật sâu để bình tĩnh lại nhịp tim đang đập loạn, sau đó hỏi hệ thống: "Tiểu Cư, câu vừa rồi Ngu Trầm nói có thể coi là chửi tao không?"

[Được chứ, sao có thể không tính được? Chỉ cần là những người ở trong phạm vi anh ta chửi bới đều tính. May mắn tôi không phải là người.] hệ thống cũng đang nhớ lại câu nói vừa rồi của Ngu Trầm, thật lâu vẫn không thể nào quên: [Tôi chưa từng thấy ai ngông như vậy. Không biết trước đây anh ta là cấp dưới của ai? Lại dám phách lối như vậy, cũng không sợ bị đánh chết.]

Vân Tầm Lam nói: "Sắp sửa là cấp dưới của tao rồi, tao sẽ bảo vệ anh ấy thật tốt để không bị đánh chết."

Hệ thống cảm thấy có chỗ nào đó sai sai: [Ủa khoan, hình như anh ta mới là người được chọn để bảo vệ cậu mà...]

Vân Tầm Lam ngắt lời của hệ thống, dịu dàng nói: "Tao không tin người khác, tao chỉ tin mày thôi. Tiểu Cư, hai ta kết hợp với nhau vô địch thiên hạ rồi, cần gì phải dựa vào sự che chở của người khác chớ?"

Nghe thấy Vân Tầm Lam nói như vậy, hệ thống cũng vô cùng vui mừng: [Đúng thế, tôi chính là cư sĩ vô địch đấy nhé.]

Vân Tầm Lam lại lần nữa ngắt lời hệ thống: "Vậy nhiệm vụ hàng ngày hôm nay của tao đã hoàn thành chưa?"

[Nghiêm túc mà nói, các cậu không thể tính mặt đối mặt, dù sao cậu chỉ nhìn thấy hình ảnh ba chiều của anh ta mà thôi. Nhưng hôm nay là sinh nhật của cậu.] Hệ thống bị Vân Tầm Lam dỗ dành đến mức vui như nở hoa, hiện cảm xúc đang rất hưng phấn: [Tóm lại lần sau không có ngoại lệ như này nữa.]

Nói xong hệ thống thúc giục Vân Tầm Lam: [Bây giờ cậu đừng nói chuyện với tôi nữa, nhanh chọn anh ta đi kìa. Chúng ta không được bỏ lỡ nhân tài này!]

Vân Tầm Lam cũng cảm thấy hệ thống nói rất có lý.

Bởi vì chỉ cần cậu giữ Ngu Trầm ở bên người, coi như công cụ hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống. Như vậy từ nay trở đi, tương lai của cậu sẽ chỉ có sáu chữ: Không có đối thủ thật cô đơn(*)!

(*) Được sử dụng để mô tả bản thân là người tuyệt vời. Trích trong ost "Vô địch" phim [Mỹ nhân ngư] của Châu Tinh Trì.

Có lẽ cảm giác ban đầu khi cậu nhìn thấy Ngu Trầm không phải khó ưa, mà là quá vừa mắt, cho nên vật cực tất phản(*), dẫn đến cậu đột nhiên sinh ra cảm xúc mâu thuẫn cực đoan muốn gϊếŧ Ngu Trầm.

(*)Câu nói này có nghĩa là một vật hoặc một sự việc khi đi đến điểm cực độ trong giới hạn thì sẽ đảo ngược lại.

Quả nhiên, lúc này Vân Tầm Lam nhìn lại Ngu Trầm một lần nữa, chỉ cảm thấy chỗ nào của anh cũng tốt, hoàn toàn không tìm ra chỗ nào để chê.

Vân Tầm Lam chân thành nói cảm ơn với hệ thống: "Những gì mày nói đều đúng rồi, cám ơn mày, Tiểu Cư."

Hệ thống: [Tôi nhấn mạnh lại một lần nữa, tôi là cư sĩ vô địch.]

"Quản gia, cho tôi tất cả thông tin về Ngu Trầm."

Vân Tầm Lam không có tâm tư nghe hệ thống nói gì, thậm chí cậu còn không có tâm trí để xem phỏng vấn ba mươi Alpha còn lại.

"Đã tổng hợp tất cả thông tin về Thiếu tá Ngu Trầm cho cậu, vui lòng kiểm tra."

Nhờ sự phát triển nhanh chóng của công nghệ và quyền hạn đặc biệt do hoàng gia ban cho, trong vòng ba giây, quản gia quang não đã điều tra ra thứ Vân Tầm Lam muốn - một bản tư liệu chi tiết về hồ sơ hai mươi bảy năm cuộc đời của Ngu Trầm.

Từ trong tư liệu, Vân Tầm Lam biết Ngu Trầm là một đứa trẻ mồ côi. Anh được sinh ra trên hành tinh K-79. Vốn dĩ anh có một gia đình hạnh phúc giàu có, đáng tiếc hành tinh K-79 vào năm anh tám tuổi bị trùng tộc Sắt Duy Nhĩ xâm chiếm. Số người sống sót trên toàn hành tinh chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, Ngu Trầm đã mất tất cả người thân trong thảm họa này, nhưng bởi vì cha mẹ anh đã để lại một gia sản phong phú, cho nên cho dù anh có lẻ loi một mình, cũng coi như không tệ lắm.

Cộng thêm thành tích tốt, anh còn được nhận vào Học viện quân sự An Lạc sau khi tốt nghiệp trung học. Năm hai mươi hai tuổi được trao tặng quân hàm trung úy với tư cách là thủ khoa kỹ sư cơ giáp của Học viện cơ giáp, cùng năm đó anh gia nhập quân đoàn Bắc Đẩu Khai Dương, trong thời gian phục vụ đã đạt được chiến công hiển hách, được thăng chức lên Thiếu tá chỉ sau 5 năm.