Chương 7

Ta nghĩ, cá hấp có thể ngon hơn.

Ta mang điểm tâm tiến vào.

“Hoàng thượng, người muốn dùng điểm tâm không? Thần thϊếp vừa ăn thử bánh quế hoa, thấy rất ngon, nên muốn đưa đến cho người nếm thử.”

Giang Chiếu ngơ ngác nhìn ta.

[Trẫm và Tiểu Ngu đúng là tâm linh tương thông, trẫm nhớ nàng, nàng sẽ lập tức xuất hiện.]

[Không biết vì sao mỗi khi nghe Tiểu Ngu gọi trẫm là hoàng thượng, trẫm có cảm xấu hổ không thể nói được, giống như trẫm đang cùng Tiểu Ngu chơi trò đóng vai.]

[Ha ha ha ha, tự nhiên thấy thích loại cảm giác này quá.]

Giang Chiếu gật đầu: “Mang đến cho trẫm nếm thử xem.”

Ta bước vào, mới đi được vài bước, phía sau có giọng nói của ai đó, khiến tôi phải dừng bước.

“Hoàng thượng, người đã lâu không đến gặp thần thϊếp. Thϊếp rất nhớ người.”

Ta và Giang Chiếu đồng thời quay đầu nhìn về phía âm thanh phát ra.

Ta thấy một bóng dáng màu hồng chạy từ cổng Cung Càn Thanh vào, không thèm để ý đến ta, lao thẳng vào vòng tay của Giang Chiếu.

Giang Chiếu hoảng sợ tới mức ném thẳng người này xuống đất.

Áo hồng lập tức ngồi đó khóc lóc làm loạn.

Giang Chiếu tức giận mắng:

[Vãi! Yêu quái này từ đâu tới, doạ chết bảo bảo rồi! Cứ tưởng va phải thứ bẩn thỉu gì đó chớ.]

[Sao ngươi dám ở trước mặt Tiểu Ngu lao vào ôm trẫm? Ngươi muốn trẫm bị gϊếŧ sao?]

[Tiểu Ngu ơi! Hu hu, bảo bảo sợ quá, ôm ôm an ủi tâm hồn yếu đuối bị tổn thương của trẫm đi mà.]

Ta: “.....”

Ta nghĩ mỹ nhân áo hồng đang ngồi dưới đất mới đúng là người phải sợ hãi mới đúng.

Sau đó ta mới biết mỹ nhân áo hồng là ái thϊếp của Giang Chiếu.

Chính xác mà nói đó là người mà Giang Chiếu trước khi xuyên không sủng ái nhất.

Bây giờ, nàng ta đang ngồi trên đất khóc lóc thảm thiết.

Ta muốn kéo cũng kéo không nổi nàng ta đứng lên được.

Không còn cách, ta đành phải thử nhờ tên đầu sỏ gây chuyện đang xem kịch - Giang Chiếu dỗ nàng ta.

Giang Chiếu đứng đó, khó tin nhìn ta.

“Hoàng hậu vừa bảo trẫm đi dỗ dành nàng ta ???”

Ta gật đầu, bất đắc dĩ chỉ vào mỹ nhân áo hồng: “Nàng ấy cũng là phi tử của hoàng thượng, không thể cứ để nàng ấy ngồi đó khóc được.”

Ta vừa dứt lờ, mặt Giang Chiếu mếu máo.

[Tiểu Ngu thay đổi rồi, nàng lại muốn trẫm dỗ dành người phụ nữ khác, nàng không yêu trẫm nữa phải không? Không muốn quan tâm trẫm nữa?]

[Nàng không nhận ra trẫm, còn muốn trẫm dỗ người phụ nữ khác? Hu hu hu, nàng không yêu trẫm nữa!]

[Không có tình yêu của Tiểu Ngu, trẫm sống còn có ý nghĩa gì nữa?]