Chương 8

[Trong phút chốc, trái tim vỡ vụn.]

[Hu hu hu, hết thật rồi, cuối cùng thì tình cảm cũng hoá tro tàn…]

[Hu hu hu, đau quá đi, sống không nổi nữa mất thôi! Lao vào long ỷ chết đi cho rồi..]

Giang Chiếu xoay người, muốn lao về phía long ỷ.

Ta chạy tới kéo chàng, rồi thì thầm giải thích.

“Hoàng thượng, thần thϊếp thấy nàng ấy khóc rất phiền, thϊếp đau đầu quá. Hoàng thượng nghĩ cách dỗ nàng ta được không? Thật ra, thần thϊếp chỉ muốn cùng hoàng thượng trải qua thế giới của hai người, không bị người khác quấy rầy.”

Giang Chiếu lập tức tràn đầy sức chiến đấu.

"Trẫm sẽ giải quyết ngay!"

[He he he, thế giới hai người, he he he, Tiểu Ngu muốn trải qua thế giới của hai người cùng trẫm.]

Ta không nhịn nổi quay đầu cười lớn.

Sao trước đây, ta lại không phát hiện ra chàng có não yêu đương như thế.

Một lúc sau, không biết chàng đã dùng biện pháp gì đã mà nhanh chóng dỗ xong mỹ nhân.

Hơn nữa, nàng ta còn nói sẽ không bao giờ làm phiền chúng ta nữa.

Ta rất tò mò, hỏi chàng dùng cách gì vậy.

Chàng kiêu ngạo nói: “Trẫm hứa với nàng ta sẽ đưa tên tiên sinh thanh mai trúc mã vào cung chăm sóc nàng. Chỉ cần nàng không làm phiền trẫm và hoàng hậu, trẫm sẽ không truy cứu thêm bất cứ tội danh nào.”

Ta: "……"

Ngưu!!! Tự mình cắm sừng mình, Giang Chiếu, chàng được lắm.

Giang Chiếu nhìn thấu suy nghĩ của ta, chàng mỉm cười, sờ đầu ta, nhỏ giọng nói:

“Hoàng hậu, trẫm chỉ muốn nàng biết, hậu cung có ba ngàn giai lệ, trẫm chỉ cần nàng, người khác trẫm không quan tâm.”

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của chàng, bỗng dưng ta thấy, ở thời đại này có thể cùng chàng trải qua cuộc sống bình thường thì thật tốt.

9.

Nhưng ngày hôm sau, mỹ nhân áo hồng lại đến tẩm cung tìm ta, phá tan sự bình yên của ta.

Tên nàng ta là Nhu Gia

Nàng ta đã biến thành dáng vẻ nhu nhược, đang ngồi trong uống trà.

Thấy ta quay lại, nàng ta nâng cốc trà mỉm cười với ta.

“Tỷ tỷ, tỷ đã về rồi.”

Ta không biết nàng ta vì sao lại đến đây.

Ta chau mày đứng bên cửa quan sát nàng ta.

Nhu Gia vẫn đang thao thao bất tuyệt: “Không ngờ tỷ tỷ có năng lực như vậy, nhanh chóng lần nữa lấy được tín nhiệm của cẩu hoàng đế.”

Ta: ”???”

Chuyện gì đây? Nàng ta nói gì vậy?

Ta vô cùng mờ mịt, bây giờ đổi thành Nhu Gia cau mày.

“Xem ra khi rơi xuống hồ, đầu của tỷ bị thương không nhẹ, thậm chí còn quên mất nhiệm vụ của mình.”

Nhu Gia cười, đặt tách trà xuống, một tay chống cằm, ngây thơ nhìn ta.