Chương 5.

Chương 5.

Trầm mặc một lát, Tần Mặc lên tiếng: "Tôi không hiểu ý điện hạ."

- Ngươi thật sự không hiểu.

Nguyên Bất Vi nhìn về phía y.

Ánh mắt bình thản, giọng điệu càng bình thản.

Thật sự không hề nôn nóng nghiêm nghị mà phảng phất thẩm thấu lòng người.

Đối diện với ánh mắt hắn, Tần Mặc ngừng thở.

Hắn biết, nhất định là hắn đã biết.

Trong thư phòng đột nhiên yên tĩnh quỷ dị.

- Hôm nay ở phủ đại trưởng công chúa, cô suýt chút nữa đã gϊếŧ một người. Giống như có cái gì đó đột nhiên phát tác.

Nguyên Bất Vi lâm vào trạng thái hồi ức chuyện trước đó rồi cười như có như không: "Ngươi nói xem có kỳ quái không?"

Cuối câu, giọng điệu hắn trở nên lạnh lùng.

Dưới ánh mắt của hắn, Tần Mặc cuối cùng cũng không nhịn được nữa, đầu gối mềm nhũn, quỳ trên mặt đất.

- Ngươi làm gì thế?

Giọng điệu Nguyên Bất Vi vốn lạnh lùng lại chuyển sang dịu dàng, môi hắn nở nụ cười nhẹ. Trong nháy mắt hắn còn nóng nảy gay gắt nhưng ngay sau đó lại như một cơn mưa phùn.

Hắn mỉm cười và lục lọi những ký ức của nguyên thân để lại:

"Chín năm trước, ta cứu ngươi khỏi đám dân chạy nạn, ngươi từng thề rằng từ này trở đi, cái mạng này thuộc về ta, chỉ trung thành với một mình ta.

- Lần đầu lên chiến trường, ta nhất thời bất cẩn, thiếu chút nữa bị mật thám lẻn vào doanh trại bắn lén, cũng chính ngươi lấy thân mình che chắn cứu ta một mạng...

Đây là chuyện có ấn tượng khắc sâu nhất trong ký nguyên thân, lúc này Nguyên Bất Vi nhẹ nhàng bâng quơ nói tới không chứa bất kì cảm xúc nào. Không khí trong thư phòng yên tĩnh đến khó tả.

Trong khi hắn bình tĩnh tự thuật còn Tần Mặc bất tri bất giác cúi đầu rũ xuống, phần lớn khuôn mặt chìm vào bóng tối.

Y quỳ trên mặt đất, im lặng. Nhưng cảm xúc phập phồng trong lòng y không hề bình lặng như bề ngoài.

Nguyên Bất Vi làm như không thấy, bước tới trước mặt y.

"Khi đó ta đã nói gì..."

"Từ giờ trở đi, ngươi không phụ cô thì cô sẽ không phụ ngươi."

Xưng hô thay đổi dường như ngụ ý rằng thái độ cũng thay đổi, bả vai Tần Mặc nhấp nhô nâng lên hạ xuống liên tục, thân thể y khom sát mặt đất.

- Bẩm, tôi đã phụ điện hạ.

Nguyên Bất Vi: "À."

"Để ta đoán xem, rốtcuộc là ngươi bội tín vứt bỏ đi lời thề ..." Hắn hơi nghiêng đầu, tự mình phân tích: "Hay là ngay từ đầu ngươi chưa bao giờ trung thành với ta ...mà ngươi đã có một chủ nhân chân chính khác?"

Nói đến đây, Nguyên Bất Vi dò hỏi nhìn về phía y.

Tần Mặc vẫn lạnh lùng, miệng mím chặt như vỏ sò. Nhưng khi nghe thấy lời nói đó, y không nhịn được nao nao, ánh mắt chợt dao động.

"Ồ, xem ra là vế sau."

Vẻ mặt Nguyên Bất Vi không hề dao động, chỉ tiếp tục thỏa mãn trí tò mò của mình: “Cho nên, ân cứu mạng chỉ sợ là giả.”

Tần Mạt im lặng.

Nguyên Bất Vi hiểu rõ ngay lập tức.

Không cần phải hỏi những chi tiết thừa thãi.

Khi đã quá lâu, thường thường trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, bị che mắt bởi lớp vỏ bên ngoài. Nhưng một khi vạch trần chiếc lá đó ra, chân tướng luôn kinh khủng.

Mà tất cả những tính toán này có lẽ đã bắt đầu từ lúc Tần Mặch tới bên người nguyên thân.

Chẳng qua ...

"Chín năm trước, ta chỉ là một tiểu hoàng tử vội vàng trốn về phương nam, có tài đức gì khiến người ta chú ý?"

Lời nói của Viên Bất Vi có vẻ nghi ngờ nhưng không hiểu sao Tần Mặc lại cảm thấy hắn đã nhìn thấu hết mọi chuyện.

Thái độ của hắn bình tĩnh, giọng điệu như đang nói việc nhà, mỗi lời nói đều bình thường, thậm chí môi còn nở nụ cười nhưng lại mang đến áp lực rất lớn cho Tần Mặc.

Chỉ cần đối diện với ánh mắt của thái tử, y luôn có dự cảm sớm muộn gì mình cũng sẽ khuất phục.

Tần Mặc cảm nhận được lòng mình đang dao động.

... Không được, không thể để thái tử nói tiếp.

"Keng!"

Một âm thanh trong trẻo vang lên.

Tần Mặc lấy loan đao màu đen từ bên hông đặt ở trước mặt. Đồng thời đập mạnh trán xuống đất.

Máu chảy khắp mặt y.

Y không lau đi mà chỉ ngẩng đầu lên, lặng lẽ nhìn về phía Nguyên Bất Vi, tầm mắt bị máu tươi làm cho mơ hồ, y chỉ nhìn thấy một đôi mắt bình tĩnh lãnh đạm.

- Bẩm, tôi đã cô phụ với điện hạ, mặc cho điện hạ tùy ý xử trí.

Giọng nói khó chịu lặp lại những lời trước đó, ngay lập tức Tần Mặc ngậm chặt miệng lại. Y vô cùng sợ mình sẽ lỡ lời nói ra điều không nên nói trong ánh mắt dường như nhìn thấu hết mọi chuyện của thái tử điện hạ.

... Ngay từ đầu đã đưa ra lựa chọn. Nếu nhất thời dao động thì trước phản bội thái tử sau phản bội người đó, vậy những gì y đã làm trong những năm qua có ý nghĩa gì?

Phản ứng của y không hề nằm ngoài dự đoán của Nguyên Bất Vi.

Nguyên thân đối xử với Tần Mặc không tệ, bề ngoài là chủ tớ nhưng thực chất lại thân thiết như huynh đệ, sau khi lên ngôi còn giao chức thống lĩnh cấm quân cho đối phương .... đây là một chức vụ quan trọng, chịu trách nhiệm phụ trách an toàn của hoàng cung, nếu không phải là tâm phúc tin tưởng tuyệt đối thì sao có thể yên tâm giao cho y?

Được tin tưởng như thế lại đi theo nhiều năm, ở trên chiến trường cùng sống cùng chết, nếu Tần Mặc nguyện ý vốn dĩ có thể lựa chọn nương nhờ vào Tề Tuyên và khai ra kế hoạch của kẻ đứng sau --- với sự rộng lượng của Tề Tuyên và tình ngĩa giữa hai người nhiều năm tất nhiên sẽ hiểu và bỏ qua cho y.

Nếu không muốn bán đứng chủ cũ thì cũng có thể tận lực làm một vị quân thần rồi tận nghĩa vì huynh đệ. Ít nhất giữ cho Tề Tuyên một mạng.

Nhưng y trầm mặc, thời khắc mấu chốt đang ép cung lại quay giáo đâm chọt đẩy Tề Tuyên vào bước đường cùng triệt để.

Đủ để chứng minh sự trung thành và tận tâm của y, ngay thẳng trước sau như một.

------- đương nhiên là với một người khác.

Nếu là Tề Tuyên thật sự, lúc này chỉ sợ hắn đã bi phẫn cuồng nộ không thể đè nén. Còn Tần Mặc nghển cổ đợi gϊếŧ với tư thái tận trung thủ nghĩa cũng chỉ làm hắn phẫn nộ hơn. Có lẽ cũng bởi vậy gợi lên độc tố kỳ lạ trong thân thể lại một lần nữa bị lửa giận khống chế làm ra việc không thể vãn hồi.

--- mà điểm này, người trước mắt có từng nghĩ tới?

Nguyên Bất Vi vứt bỏ góc nhìn bản thân đứng ngoài cuộc mà hóa thân thành nhân vật Tề Tuyên mới phát hiện bên người đối phương tràn ngập nhiều âm mưu quỷ kế, mà tâm tính hắn quá thuần túy khó có thể chịu đựng những chân tướng đó, thảo nào sau đó hắn trở nên đa nghi thô bạo.

Chỉ sợ không chỉ có nguyên nhân trúng độc.

Trong thư phòng im lặng.

Chỉ nghe thấy tiếng hít thở dồn dập khẩn trương của Tần Mặc.