Chương 12:

Lòng mang tâm tình tốt như vậy, cho dù đột nhiên nhận được khẩu dụ vào cung của hoàng đế, Nguyên Bất Vi vẫn nở nụ cười nhẹ, hoàn toàn chân thành.

Có vẻ như hắn rất vui mừng trước lời kêu gọi của hoàng đế.

Khi hoàng đế nhìn thấy thái tử trong Điện Thái Cực, ông nhìn thấy một chàng trai trẻ với dáng người cao gầy và tinh thần thoải mái, chỉ cần lặng lẽ đứng trong điện đã chiếu sáng rực rỡ tràn ngập căn phòng.

Trên môi hắn nở một nụ cười, nét ngạo mạn cùng lãnh cảm giữa hai lông mày biến mất, hơi thở sắc bén tà ác trên chiến trường ngày xưa đã hoàn toàn thu liễm, hắn giống như một hoàng tử cao quý tay trói gà không chặt nhẹ nhàng và vô hại.

Hoàng đế lơ đãng nhíu mày lại một chút.

Trực giác mách bảo ông rằng thái tử đã thay đổi một chút so với trước đây nhưng không thể nói được sự thay đổi đó là gì.

Thái tử hiện tại thực sự làm cho ông nhìn không thấu.

Đè nén nghi hoặc dâng trào trong lòng, mặt hoàng đế giãn ra mỉm cười nói: "Thái tử đến đây, đến bên người trẫm."

Như thường lệ, ông thân mật gọi thái tử bước gần tới cái bàn dài và hỏi: "Mấy ngày trước con cáo ốm không lên triều, có phải bệnh cũ lại tái phát? Bây giờ con đã thấy khỏe hơn chưa?"

Nguyên Bất Vi nhẹ nhàng đáp lại bằng giọng điệu quen thuộc: "Đã phiền phụ hoàng phải lo lắng, lần này bệnh cũ của nhi thần không phải tái phát mà là bị trúng độc."

"Bị trúng độc?!"

Giọng của hoàng đế bất giác cao hơn một độ.

... Sao lại bị phát hiện được?

Thấy thái tử vẫn thờ ơ nhìn mình, ông mới nhận ra mình đã mất bình tĩnh, ho khan hai tiếng, vội vàng hỏi: “Con đã tra ra là kẻ nào cả gan đến mức đầu độc thái tử một nước không? Độc này có giải được không? Có để lại di chứng không?

Ông thực sự rất bức thiết.

-- Chuyện không nên lộ ra sớm để bị thái tử phát hiện trước, liệu có ảnh hưởng gì đến kế hoạch sau này không?

Vẻ mặt lo lắng chân thành này không hề giả tạo, đối với người khác thấy dường như là một loại tình cảm thương yêu con cái, nếu không phải nguyên thân Tề Mặc không biết nội tình, có lẽ "hắn" sẽ vô cùng cảm động.

Liên tiếp hỏi ra mấy vấn đề nhưng không đợi Nguyên Bất Vi trả lời, hoàng đế lại hét lên:

"Ngự y đâu? Còn không đi gọi ngự y đến đây."

Nguyên Bất Vi cũng không ngăn cản ông, chỉ thản nhiên nhìn vẻ lo âu rõ ràng thực sự trên khuôn mặt hoàng đế.

... Đoán chừng hoàng đế sẽ không thật sự tin lời hắn nói. Có lẽ chỉ cần để thái y xem qua thì đối phương mới có thể hoàn toàn yên tâm?

Thừa dịp gọi ngự y đến, Nguyên Bất Vi mới có thời gian để trả lời câu hỏi trước đó của hoàng đế.

"Mấy vị ngự y được phụ hoàng phái vào trong phủ có thủ đoạn cao siêu nên tạm thời loại bỏ chất độc nhưng loại độc này rất hiếm, chưa thể trừ tận gốc di chứng. Về phần người đầu độc..."

Như là vô tình ngước mắt liếc nhìn hoàng đế, nhìn chăm chú vào sự căng thẳng của ông, Nguyên Bất Vi nhẹ nhàng nói: “Ngày đó trong phủ trưởng đại công chúa có quá nhiều người, vẫn chưa điều tra ra.”

"Phủ đại trưởng công chúa? Chuyện này có liên quan đến phủ đại trưởng công chúa à?"

Hoàng đế ngạc nhiên.

“Theo thời gian đầu độc được thái y phát hiện thì là như thế này.”

Các ngự y ngay sau đó đã đến, sau khi chẩn đoán, cuối cùng họ cũng đưa ra kết luận giống như những gì Nguyên Bất Vi đã nói.

Về phần giải độc còn sót lại?

Các ngự y quỳ xuống tại chỗ: “Bọn thần bất tài...”

Lời còn chưa dứt, hoàng đế đã nổi giận tái mặt, vung tay định lôi những thứ rác rưởi này ra ngoài chém. Ngược lại, thái tử bị đầu độc lại bình tĩnh thuyết phục khuyên hoàng đế tha cho các ngự y một mạng.

Sau chuyện này, hoàng đế có vẻ không còn tâm trạng tốt nữa, lông mày hơi nhíu lại, trên mặt bao phủ một tầng u ám.

Về phần tâm trạng không vui này là do thái tử suýt bị sát hại, hay là kế hoạch của ông bị sai lệch, chỉ có chính ông biết rõ ràng.

Nhưng --

“... Bí mật mưu hại thái tử của một nước, chuyện này không thể dung thứ, toàn bộ phải được điều tra tỉ mỉ từ đầu đến cuối.”

Nói xong, hoàng đế lấy ra một thánh chỉ trống, sai người điều tra sự việc, Nguyên Bất Vi lại tự xin đi làm.

Hoàng đế có chút kinh ngạc, nhưng không chút do dự, mỉm cười đồng ý: “Như thế cũng tốt. Thái tử thiên về võ hiện tại con đã rời khỏi trong quân, trẫm dự định để con đi lục bộ nhậm chức để quen thuộc hơn với công việc của triều đình... Nếu con có lòng thì tạm thời nhận việc ở Hình Bộ."

. . . Về phần binh quyền trong tay, đã đến lúc phải giao nộp.

Nguyên Bất Vi vẫn đứng đó, có vẻ do dự.

Hoàng đế kiên nhẫn hỏi: “Còn chuyện gì nữa?”

"Ngày hôm đó, tại phủ đại trường công chúa tổ chức yến tiệc, khách mời có rất nhiều thân phận đặc biệt, trong đó có mấy vị hoàng thúc..."

Hoàng đế đã hiểu.

Lo lắng những người đó có thân phận quá đặc biệt, cho dù hắn có là thái tử cũng khó có thể thẩm vấn nếu không có bằng chứng thuyết phục.

Ông lập tức viết thánh chỉ: “Trẫm ban cho con quyền tùy tiện quyết định tại chỗ, bất cứ ai liên quan đến vụ án này, bất kể là ai, đều có thể bị bắt tại chỗ và chờ đợi xử lý”.

Về việc thái tử đắc tội một nhóm vương công hậu duệ quý tộc nếu thực sự tuân theo chỉ dụ và liệu những người đó ghi hận với thái tử sau đó hay không...

Hoàng đế viết thánh chỉ rất sảng khoái như thể một chuyện lớn đã được giải quyết. Ngay cả sự u ám treo lơ lửng giữa hai lông mày cũng đã tiêu tan đi rất nhiều.

Nguyên Bất Vi vui mừng nhận thánh chỉ, đang định rời đi thì bị hoàng đế bất ngờ gọi lại, đưa cho hắn một phần tấu chương.

Người viết phần tấu chương này là Tô thừa tướng.

“Còn một chuyện nữa, hôm nay triệu thái tử vào cung là vì việc của thừa tướng...”

Hóa ra hôm nay Tô Danh sẽ thành thân, thừa tướng cố ý dâng tấu hi vọng mời được thái tử tới có mặt, để mọi người có thể tự mình giải trừ mọi hiểu lầm trước đó.

Lời lẽ trong tấu chương chân thành, giọng điệu khiêm nhường, không có chút ỷ lại tuổi già cũng không có chút oán hận, xem ra thừa tướng không hề bất mãn chút nào với Nguyên Bất Vi vào cái ngày dắt dây tơ hồng đó.

Hoàng đế mỉm cười dặn dò: "Thừa tướng là trụ cột của đất nước, thái tử là thái tử, không cần thiết phải rạn nứt vì những chuyện nhỏ nhặt, chúng ta có thể nhân cơ hội này để tiêu tan hiềm khích lúc trước đã qua."

---Nếu không phải thái tử trúng độc thì có lẽ hai bên vẫn có cơ hội giải quyết hiềm khích lúc trước nhưng hiện tại... Tình nghi phủ thừa tướng không hề nhỏ. Mà để thái tử tham dự tiệc cưới, nhỡ lại xảy ra mâu thuẫn thì nhất định sẽ tiêu trừ hận thù chứ mà không phải hoàn toàn kết thù sao?

Nguyên Bất Vi bình tĩnh đồng ý.

"Phụ hoàng có ý tốt, nhi thần hiểu rồi."

Hắn nghiêm túc gật đầu, giọng điệu không thể chân thành hơn, nhưng hoàng đế lại có thể nghe thấy một chút giễu cợt trong giọng điệu. Ông hoảng hốt coi như ảo giác.

"Nhưng chưa nói tới việc có thể giải quyết hiềm khích lúc trước hay không? Thì nhi thần cũng đã tác hợp cho một đôi có tình đến với nhau chẳng lẽ thừa tướng vẫn có ý riêng, vì thế canh cánh trong lòng?"

Nói xong, Nguyên Bất Vi tỏ ra bất lực và khẽ thở dài.

"... Nếu đúng như vậy, nhi thần muốn có nói chuyện với ông ấy."

Hoàng đế nhìn hắn như vậy, trong lúc nhất thời không biết hắn thật sự không hiểu lòng người hay chỉ là giả ngu.

Ông đành phải cười đồng tình: "Thái tử nói đúng, trẫm đã nghĩ lệch rồi."

Trong lúc nhất thời, không khí trong điện hoà thuận vui vẻ.

Cộp cộp cộp...

Lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân, phá vỡ bầu không khí “cha hiền con hiếu” trong điện. Người ta chưa đến, âm thanh đã từ xa truyền tới.

"Hoàng huynh! Hôm nay hoàng huynh vào cung sao?"

Theo tiếng bước chân, một cục bột tròn trịa lao vào, trên người mặc bộ lụa đỏ giống như bánh trôi trong lễ hội.

Nguyên Bất Vi: ". . ."

Nhìn nhóc béo mũm mĩm này, hiếm khi hắn rơi vào trầm mặc.

. . . Đây chính là nhân vật chính tương lai trong truyền thuyết, người đã một tay lật đổ bạo quân tạo nên một thế giới thịnh vượng sao?

Cục bột ngẩng đầu lên, đầu tiên móng vuốt mũm mĩm ấy hành lễ với hoàng đế, sau đó ánh mắt ấy háo hức nhìn Nguyên Bất Vi mà ném hoàng đế sang một bên.

"Hoàng huynh, cuối cùng huynh đã tiến cung!"

Từ lâu Tề Dục đã ngưỡng mộ thái tử huynh trưởng nổi danh trong quân thần. Tuy nhiên, huynh trưởng lại hay đi chinh chiến nam bắc, hiếm khi có thời gian rảnh rỗi. Cho dù có thì có lẽ cũng giống như lần này, bởi vì vết thương quá nặng hoặc bệnh cũ tái phát phải về dưỡng sức.

Vừa nghe được tin hôm nay thái tử vào cung, nhóc con liền vội vàng chạy tới xem như bắt được người!

Nhóc có rất nhiều vấn đề muốn hỏi huynh trưởng.

Vì vậy, ngay lập tức Nguyên Bất Vi bị nhóc béo bám dính: “Hoàng huynh có thể kể cho đệ nghe về trận chiến ở U Yến không? Làm sao huynh chỉ dùng một trăm kỵ binh tấn công trại địch vào ban đêm, một lần chuyển bại thành thắng? Đúng rồi, ba năm trước ở trận Hà Dương, huynh vượt ngàn dặm tới tiếp viện, là một trận chiến công thành, nghe nói đại đô thống Yết Hồ mãi đến khi bị bắt vẫn không biết chuyện gì đang xảy ra. Ồ, và còn nhiều nữa..."

Đây là lần đầu tiên Nguyên Bất Vi gặp được người nói nhiều hơn hệ thống 999, với lại có vẻ không cần Nguyên Bất Vi cần trả lời cũng tự mình hưng phấn ríu rít nói chuyện. Không khỏi cụp mắt xuống và liếc nhìn nhóc.

Tề Dục hoàn toàn không phát hiện thậm chí được một tấc lại muốn tiến một thước còn đưa tay nắm lấy vạt áo của Nguyên Bất Vi, liệt kê từng thành tích của thái tử huynh trưởng, càng nói, ánh mắt càng sáng lên.

Nhóc không để ý khi những câu chuyện này được thốt ra từ miệng mình khiến sắc mặt của vị hoàng đế ngồi trên đỉnh càng ngày càng u ám, dù ông đã cố gắng hết sức kìm nén nhưng vẫn có một chút không hài lòng ở giữa lông mày.

"Đủ rồi!" Hoàng đế bỗng nhiên trầm giọng nói: "Dục nhi, đừng nói nữa! Thái tử còn có việc phải làm."

Tề Dục sợ hãi ngẩng đầu lên.

So với thái độ ôn nhu yêu thương trước đây của ông đối với Nguyên Bất Vi thì lời trách mắng của ông rất gay gắt, sắc mặt u ám đến mức suýt chút nữa nhỏ ra nước.

Ngày thường Tề Dục luôn vô pháp vô thiên, cũng nhạy bén ý thức được tâm tình của hoàng đế không ổn, lập tức lùi lại phía sau Nguyên Bất Vi, hồi lâu sau mới ngập ngừng thò đầu ra:

"Hoàng huynh có chuyện gì quan trọng phải làm ạ? Không phải huynh ấy nên dưỡng thương thật tốt sao?"

Ánh mắt nhóc hoài nghi nhìn hoàng đế, như thể nghi ngờ rằng ông cố tình ngược đãi người bị thương và bắt người bị thương phhải làm việc ngoài giờ.

Hoàng đế gần như tức giận cười đứa con không bớt lo của mình, xua tay giận dữ nói: “Thái tử không giống con suốt ngày chỉ chơi đùa trong cung. Nó còn phải đến phủ thừa tướng dự tiệc cưới.”

Đôi mắt Tề Dục lóe sáng lập tức giơ bàn tay mũm mĩm lên: "Vậy con cũng muốn đi, con chưa từng rời khỏi cung."

Nhóc lại ngẩng đầu nhìn Nguyên Bất Vi, trong mắt tràn đầy khát vọng: "Hoàng huynh dẫn đệ theo đi!"

Nguyên Bất Vi cúi đầu nhìn nhóc, khóe môi cong lên mỉm cười: “Mang đệ theo cùng huynh?”

Tề Dục mãnh liệt gật đầu: “Ừ, dẫn đệ đi cùng.”

Nhìn thấy cảnh tượng huynh đệ tương thân kính trọng nhau trước mặt mình, vết hằn giữa lông mày của hoàng đế vô thức trở nên sâu sắc hơn.

Ông định yêu cầu Tề Dục đừng làm phiền nữa, nhưng Nguyên Bất Vi đã đồng ý.

"Chỉ là tiệc cưới mà thôi, nếu lục đệ đã muốn đi, vậy chúng ta cùng nhau đi thôi."

Tề Dục nhất thời hoan hô ra tiếng sau đó nhóc cảm giác như mình được xách lên.

Đột nhiên có người nhéo vào gáy, tiếng hoan hô trong miệng biến thành kinh hô. Đang lúc nhóc chuẩn bị giãy giụa thì hai chân lại đột nhiên rơi xuống đất.

Nhóc khó hiểu ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt ghét bỏ của hoàng huynh.

. . Quá béo, xách không nổi.

Tề Dục: ". . . "

←_← Hừm!