Chương 11.

Gió nhẹ nắng đẹp, trời trong khí lành.

Một bóng người nằm trên ghế mây, với mái tóc đen dài buông xõa như mây như thác, áo trong trắng muốt cùng áo ngoài màu đen chồng lên nhau, tùy tiện phủ lên cái ghế.

Hắn nhắm mắt lại.

Ánh sáng màu vàng nhạt rọi vào khuôn mặt điềm tĩnh tái nhợt kia, rọi vào từng cọng lông mi rõ ràng giống như một vầng sáng của viên ngọc, đẹp như một bức tranh.

Trông hắn như thế không hề có một chút lãnh cảm, ngạo mạn cùng ác liệt khi tỉnh táo. Giống như tập trung hết tất cả những điều tốt đẹp trên thế gian này. Dáng vẻ thật sự giống như lần đầu tiên hệ thống 999 nhìn thấy hắn, chẳng trách nó sẽ hiểu lầm.

Hệ thống 999 càng nhìn càng bị mê hoặc.

Mấy ngày qua, kí chủ sống an nhàn ở trong phủ, không có việc gì thì nằm phơi nắng ở trong sân.

Giống như một con mèo lớn lười biếng mải lo chải lông dưới ánh nắng, thỉnh thoảng nó mở mắt ra hờ hững liếc nhìn người khác.

Cứ như thể chuyện xảy ra ngày hôm đó chỉ là ảo tưởng của người khác.

Tuy nhiên, nếu không phải hắn nắm quyền kiểm soát chặt chẽ các thị vệ trong phủ, có kỷ luật nghiêm minh phong tỏa mọi tin tức bên trong thì chỉ với với cái tin “Thái tử bị đầu độc phát điên liền xách đao đuổi gϊếŧ thái y” sẽ lan truyền trong thời gian ngắn, khắp các con phố, ngõ hẻm.

Hệ thống 999 rất khó hiểu: [Ký chủ, nếu Tiêu Trí đã âm thầm quy phục ngài, thậm chí còn lấy được đơn thuốc giải độc, vì sao không để gã ra tay giải độc cho ngài?]

Chất độc tên là "Ăn mòn trái tim", nghe Tiêu Trí giới thiệu thì biết nó rất mạnh. Thoạt nhìn có vẻ bình thường nhưng khi chất độc càng vào sâu thì càng đáng sợ. Giống như cái tên của nó, đủ để ăn mòn bất kì lý trí của ai.

Nghe lời nói của hệ thống 999, Nguyên Bất Vi lười biếng đáp lại: "Không vội. Sớm muộn cũng sẽ giải quyết thôi."

Huống hồ, chất độc không khó giải. Nó có tác dụng khuếch đại cảm xúc của người bị đầu độc, biến một sự cáu kỉnh nho nhỏ thành bạo nộ mất kiểm soát.

Đối với những người như Nguyên Bất Vi cực kì ít dao động cảm xúc thì ảnh hưởng của độc gần như không tồn tại.

Hệ thống 999 tất nhiên không thể hiểu được hắn nên nó càng ngày càng khó nắm bắt kí chủ.

So với thái độ mạnh mẽ kiên quyết trước đó thì mấy ngày hắn chỉ lười nhác. Mỗi ngày hắn lười biếng nằm trong sân phơi nắng hoặc đưa ra nhiều gợi ý chuyên môn về cách làm mứt quả càng ngọt hơn.

Điều này khiến hệ thống 999 ngạc nhiên mở rộng tầm mắt.

. . . Đây là kí chủ vừa đến thế giới mới được một ngày đã liên tục gây chuyện rắc rối không ngừng sao?

Nghe nó hỏi mà Nguyên Bất Vi còn không thèm mở mí mắt mà tò mò hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ đây không phải là điều mà mi muốn xem sao? Tốt nhất là ta không nên làm gì, an phận đợi nhân vật chính tiếp quản... Hoặc chủ động tiếp cận nhân vật chính và điên cuồng đảo chính."

Nếu tẩy trắng nhắm vào thanh danh quá tàn ác của nhân vật phản diện, vậy thì nhiệm vụ mà hệ thống sắp xếp phải là “Trở thành một minh quân” nhưng thực tế hiệm vụ mà nó giao chính là “An phận thủ thường”, "Không tranh giành với nhân vật chính" "... Thay vì tẩy trắng cho nhân vật phản diện còn không bằng nói là quỳ liếʍ nhân vật chính.

Vì vậy, với thái độ lười biếng của Nguyên Bất Vi thì đáng lẽ ra "Hệ thống tẩy trắng nhân vật phản diện" phải rất vui mừng khi thấy nó xảy ra, mới đúng?

Hệ thống 999: . . . Hình như là thế thật _(xз" ∠)_.

Kỳ quái, trước kia điều nó mong muốn nhất chính là kí chủ đừng gây sự nữa, an phận ôm đùi nhân vật chính là đủ rồi nhưng khi kí chủ thay đổi, nó không thể tưởng tượng được hình ảnh kí chủ quỳ sát đất làm tiểu nhân ở trước mặt nhân vật chính?

. . . Kể từ khi ràng buộc với kí chủ mới, hệ thống 999 luôn sống trong hoài nghi.

Đúng lúc này, sau khi trả lời vấn đề của nó, Nguyên Bất Vi đột nhiên hỏi: “Dạo này mi có vẻ sôi nổi quá nhỉ?”

Hệ thống 999 ngay lập tức giật mình.

Hoạt bát = nói nhiều = ồn ào = bị nhốt trong phòng tối.

Nhớ lại nỗi sợ bị nhốt trong phòng tối, hệ thống 999 đột nhiên phân tán mọi suy nghĩ và trở nên im lặng.

Nguyên Bất Vi không quan tâm nó nghĩ gì, ý thức hắn chìm xuống tiếp tục ngủ.

Quả nhiên cường độ ánh nắng rất vừa phải.

zzzzz. . .

Đợi khi Nguyên Bất Vi tỉnh dậy, vừa mới mở mắt ra liền phát hiện một bóng người cách đó không xa.

Y mặc trường bào tay màu đen có thêu ngọn lửa màu đỏ, chân đi ủng màu đen, thân hình thẳng tắp nhưng quanh eo không có gì, trên người cũng không có một vũ khí nào.

Đó là Tần Mặc.

Tuy nhiên, Nguyên Bất Vi có thể cảm nhận được, luôn có một luồng sát khí như có như không quanh quẩn trên người đối phương, chỉ cần Tần Mặc hành động rối loạn chút xíu thì sẽ ra tay.

Tuy nhiên, luồng khí này cực kỳ bí mật, nếu không phải năm giác quan của Nguyên Bất Vi siêu nhạy bén hơn người bình thường, chỉ sợ không thể phát hiện ra.

Đó là ám vệ của nguyên thân.

-- Những ám vệ đó do nguyên thân một tay bồi dưỡng, trước đây chủ yếu dùng để dò tìm động thái của nước địch. Phần lớn mạng lưới tình báo của phủ đại tướng quân thần võ cũng được đặt ở nước địch. Đây cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng khiến nguyên thân bách chiến bách thắng.

Nguyên Bất Vi dùng thử với Tiêu Trí liền phát hiện năng lực thu thập tình báo của những người này rất mạnh. Chỉ là trước đây họ chưa bao giờ tập trung chú ý ở kinh thành.

Có lẽ ngay cả nguyên thân cũng chưa bao giờ nghĩ rằng lưỡi kiếm sắc bén cuối cùng hạ gục mình không phải đến từ kẻ thù mà đến từ nội bộ Bắc Lê mà hắn không bao giờ phòng bị.

Nguyên Bất Vi lơ đãng ra dấu sau đó luồng sát khí lờ mờ biến mất hoàn toàn.

Mà Tần Mặc từ đầu đến cuối vẫn không phát hiện.

"Có vẻ như ngươi đã đưa ra lựa chọn của mình."

Ngẩng đầu nhìn Tần Mặc đang cúi đầu đứng ở một bên, Nguyên Bất Vi không hề có chút kinh ngạc nào.

. . . Đúng vậy. Trên thế giới này, cho dù có người không quan tâm đến cái chết, không quan tâm đến mạng sống của mình nhưng chưa chắc họ bằng lòng mang cái danh phản đồ, chết trong sự nhục nhã. Kết quả là hai bên không có được chỗ tốt mà còn bị người phỉ nhổ chẳng may tương lai còn bị quất xác.

Thể diện của Tần Mặc không có vẻ điềm nhiên như chính con người y.

Trước đây y vẫn còn tỏ ra trung thành ở trước mặt Nguyên Bất Vi, mặ cho hắn chém gϊếŧ nhưng bây giờ lại muốn thay đổi địa vị, điều này thực sự khiến y nóng mặt.

Y không phải là người biết ăn nói, vì vậy y khuỵu gối đập xuống đất và cúi đầu thật thấp.

“Ty chức nhất thời hồ đồ, xin điện hạ thứ tội."

Lời y nói rất mập mờ nhưng ý nghĩa rất rõ ràng.

Nguyên Bất Vi khẽ cười một tiếng: “Ngươi nhất thời hồ đồ không sao cả, chỉ cần về sau không hồ đồ nữa là được.”

Câu nói nhẹ nhàng thản nhiên như thể đó là chuyện bình thường nhưng Tần Mặc lại trở nên nghiêm túc, y nhận ra ý châm biếm trong đó, thần thái càng ngày càng cung kính.

Nguyên Bất Vi nói bâng quơ: "Lời hứa trên môi không quan trọng, đây là điều mà ngươi đã dạy cho ta. Nếu muốn chứng minh ngươi sẽ không tái phạm hồ đồ cũng rất đơn giản."

Hắn thì thầm vài lời.

Theo lời hắn nói, Tần Mặc dần dần biến sắc, sau một chuỗi biến đổi thần thái phức tạp cuối cùng y cũng trở lại thái độ trầm lặng, lạnh lùng và không cười như thường lệ.

Nhưng ánh mắt hắn nhìn Nguyên Bất Vi rõ ràng ẩn chứa sự sợ hãi và kính sợ được che dấu rất sâu.

Cuối cùng y cũng đồng ý.

Nhìn bóng dáng Tần Mặc rời đi, Nguyên Bất Vi lắc đầu, khuôn mặt lãnh cảm lộ ra vài phần cảm xúc tẻ nhạt vô vị.

Hắn chậm rãi tựa lưng vào chiếc ghế mây, khuôn mặt lạnh lùng có chút chán nản.

". . . Nhạt nhẽo."

Tuy việc Tần Mặc âm thầm phản chiến có lợi cho hắn hơn nhưng khi kết quả thực sự bày ở trước mắt, Nguyên Bất Vi lại mất hứng, mất đi sự kỳ vọng trước đó.

. . . Chẳng lẽ chỉ sau một thủ đoạn nhỏ đã lung lay sao? Cái gọi là lòng trung thành son sắt chẳng qua là thế thôi.

Nếu y thật sự kiên định đến cùng, dù thế nào đi nữa cũng không thay đổi ý định ban đầu thì hắn còn xem trọng.

Nghĩ vậy, hắn hoàn toàn quên mất cách đây không lâu mình đã hứng khởi nhất thời trêu đùa với đối phương rồi lạnh lùng nhìn y giằng co giữa hai lựa chọn.

Có vẻ đinh ninh rằng viên mứt quả đỏ au tuyệt đối nhìn qua không ăn ngon, vì thế không lột ra cái vỏ bọc đường ngọt ngào mà đợi đến khi nhìn thấy bên trong biến chất quá thời hạn thì hắn lại thấy ghê.

. . . Có lẽ, thứ hắn muốn thấy là một viên mứt quả ngọt ngào trước sau như một?

Trong lúc suy nghĩ vẩn vơ, tâm trí hắn vô thức bị mứt quả chiếm đầy, theo bản năng hắn liếʍ liếʍ môi.

Hệ thống 999 nhìn thấu tâm tư hắn, rốt cục cũng có cơ hội phản kích báo thù: [Ký chủ, đừng suy nghĩ nữa, phần mứt quả hôm nay đã bị ngài ăn hết rồi.]

". . . "

Đột nhiên cảm thấy nhàm chán, Nguyên Bất Vi lười biếng nằm ườn trên chiếc ghế mây. Như một con mèo lớn phơi bụng.

Tuy nhiên, nhìn ánh sáng phản chiếu trong con mắt kia thì biết tâm trạng hắn bất giác tốt lên.

Vào những ngày có nắng, hắn luôn vui vẻ hơn thường ngày.