Chương 10. (8)

Ba ngày sau, vào lúc chạng vạng, ở thư phòng.

Vẫn ở nơi này nhưng người xuất hiện đã thay đổi.

Nguyên Bất Vi lười biếng dựa vào phía sau bàn sách dài, tư thái rất là tản mạn. Nhưng người đứng đối diện hắn không dám thả lỏng chút nào.

Người này mặc bộ y phục màu xanh hoa văn trắng, mái tóc dùng mảnh vải cùng màu sắc buộc lên, tướng mạo đoan trang thanh tú, thân hình gầy yếu mà đôi mắt lại cực kỳ có thần.

Dưới con mắt trái có một vết sẹo dài chừng nửa ngón tay.

- Tiêu thái y cố ý tìm thị vệ, tránh đi những người khác để bí mật cầu gặp cô, vì chuuyện gì thế?

Nguyên Bất Vi hứng thú quan sát gã.

Tiêu Trí sửa sang lại tay áo rồi bái đại lễ: "Vi thần muốn tạ tội với điện hạ."

Nguyên Bất Vi nhíu mày: "Gì?"

Thấy dáng dấp hắn thong dong tự nhiên, Tiêu Trí lại thở phào, vẻ mặt gã thả lỏng vài phần.

- ... Quả nhiên, điện hạ đã biết.

Ngày đó Nguyên Bất Vi đột nhiên vọt vào Nguyên Chỉ Các, Tiêu Trí tự nhận đã ứng đối rất chu toàn.

Nhưng ở thời khắc mấu chốt gã tỉnh bơ dẫn đường cho mạch suy nghĩ của những người khác còn hao hết thủ đoạn, nói dối kết quả khám và chữa bệnh của thái y khác kết quả xuất hiện lệch lạc, nghĩ lầm loại độc này không phải là độc dược mãn tính trường kỳ mà do thái tử bị trúng chiêu trong phủ đại trưởng công chúa không lâu.

Về phần vì sao chỉ giảm bớt mà không phải trị tận gốc?

Độc lợi hại như thế lập tức được giải quyết, thật sự khiến người ta hoài nghi sẽ làm người nọ phía sau màn sinh bất mãn...

Gã tự cho là mình đã ứng đối cũng đủ thoả đáng cẩn thận nhưng sau đó hồi tưởng có vài phần bất an.

--- vẻ mặt gã tuyệt vọng giống như giãy dụa bên cạnh vực sâu, thật sự không giống như tâm phúc "Trung thành và tận tâm trợ giúp thái tử bài trừ tai hoạ ngầm do đó lập nhiều công lớn" nên có.

Với võ nghệ của đối phương, đến gần Tiêu Trí chào hỏi với gã, vậy mà không hề có phản ứng. Có thể thấy được tinh thần hoảng hốt tới nông nỗi nào.

Trong lòng gã suy nghĩ phân tích từng việc rõ ràng trong mấy ngày qua, nói đến đây, Tiêu Trí lắc lắc đầu.

- Thật không dám giấu giếm, vi thần gặp qua một người ở cửa sòng bạc. Thần bị thua sạch tiền lại không cam lòng, giãy dụa còn muốn lật đĩa tiếp, là dân cờ bạc... nói chung đều như thế.

Một khắc kia, Tiêu Trí đột nhiên hiểu được phần bất an kia tới từ đâu cũng đoán được tâm trạng Tần Mặc vì sao khác thường như thế.

---- nếu người phía sau màn quyết tâm muốn hại thái tử, sao lại tìm gã chỉ vì độc thuật cao siêu mà bị người ta trói lên thuyền? Nghĩ vậy, ngoại trừ gã thì ít nhất còn có một người càng đáng giá tin tưởng và giao nhiệm vụ hơn gã, ẩn núp giám thị bên người thái tử.

Ngoại trừ Tần Mặc có hành vi lén lút thì không có người thứ hai muốn vậy.

Vậy, tất cả lập tức thông suốt. Nếu là sự thật, Tần Mặc rõ ràng phản bội người phía sau màn nương vào thái tử chứ sao thần thái lại nôn nóng bất an?

- Ngày đó vi thần trằn trọc, càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, tất cả là bố cục do thái tử bày ra. Mà vi thần đại khái đã rơi vào trong cục, một thủ đoạn nhỏ tự cho là cao siêu nhưng có lẽ ở trong mắt điện hạ đã nhìn thấu thật buồn cười mà vi thần không biết.

Tiêu Trí lắc lắc đầu, than thở một tiếng. Còn tỉnh bơ khen tặng Nguyên Bất Vi.

- Vi thần tiếc mạng sợ chết, vì không để thái tử chủ động tìm tới nên đành đi trước một bước tìm đến điện hạ.

Nói xong, gã gục đầu xuống một lần nữa, trầm mặc đứng tại chỗ, bộ dạng mặc cho thái tử xử trí.

Trong thư phòng trầm mặc một lát.

- Thì ra là Tần Mặc lộ ra dáng vẻ đó. Không thể không nói, ngươi thông minh hơn cô tưởng.

Đột nhiên Nguyên Bất Vi mở miệng lộ ra vài phần thưởng thức.

Hắn cầm lấy một tấm sổ con gấp lại bên góc bàn đưa tới trước mặt Tiêu Trí, tùy ý để đối phương lật xem.

Chẳng qua, lúc này Tiêu Trí không hề biểu lộ ra sự hưng phấn khi được thái tử thưởng thức. Gã lật mà càng xem càng sợ, mồ hôi lạnh chảy xuống.

Bên trong đều là tình báo về gã, từ nhỏ đến lớn, không hề bỏ sót việc nào. Mà điều khiến tim Tiêu Trí đập nhanh là để điều tra ra mấy thứ này chỉ trong vòng 3 ngày.

Với ý nghĩa tượng trưng sau lưng làm cho lòng người kinh hãi.

Nghĩ đến việc nếu gã không chủ động tìm đến mà kéo dài một, hai ngày thì chờ đợi gã không phải là sự im lặng trong thư phòng mà là ngục tối hắc ám âm trầm.

Gã vốn còn chút tâm tư không đàng hoàng thì giờ đây đã thu liễm.

Nhìn đôi mắt thái tử luôn bình tĩnh dị thường không biểu lộ chút cảm xúc chân thật, Tiêu Trí thở dài một hơi lựa chọn triệt triệt để để thần phục.

- Thái tử muốn biết cái gì? Tất nhiên vi thần biết gì nói hết, không nửa lời giấu giếm.

Cỏ đầu tường không có kết cục tốt, nếu đã quyết định thì gã không hề giữ lại nói hết những gì mình biết cho Nguyên Bất Vi.

Khác với Tần Mặc làm mật thám được bồi dưỡng ngay từ đầu của người phía sau màn, nửa năm trước Tiêu Trí mới được kéo vào.

Gã sinh ra ở nhà quan lại nhỏ nhoi, nguyên phối ban đầu chết đi, phụ thân cưới vợ kế, gã liền bị chèn ép hãm hại. Gã vốn có danh thiên tài nhưng trước thi khoa cử mấy lần đều xuất hiện đủ loại bất trắc khiến cho khoa cử không thuận. Ở lần cuối cùng thậm chí phá tướng thiếu chút nữa đứt cả chân.

Mà tất cả cái gọi là ngoài ý muốn tất nhiên là do người.

Nhìn thấu điểm này, Tiêu Trí nhìn như nản lòng thoái chí, cam chịu, buông tha cho khoa cử, quả nhiên bên người không còn nhiều bất trắc nhắm vào gã.

Gã không cam lòng vẫn luôn tìm cơ hội.

May mà gã có ngoại tổ phụ có y thuật cực kỳ cao siêu bởi vì cảnh giác mẹ kế nên từ nhỏ gã cần mẫn luyện y thuật, lại thêm thiên phú không gì sánh kịp, Tiêu Trí tuổi còn trẻ đã trò giỏi hơn thầy, sóng sau xô sóng trước.

Trong một lần yến hội, gã nắm bắt cơ hội dùng y thuật tuyệt diệu cứu Khánh Quận Vương đột ngột phát bệnh.

Chuyện tiếp theo liền đơn giản.

Dưới sự đề cử của khánh quận vương cộng thêm Tiêu Trí có thực tài, gã có thể vào thái y viện nhận chức.

Mà đệ đệ - con của mẹ kế tìm hoan mua vui ở thanh lâu đột nhiên phát bệnh đến nay vẫn còn nằm liệt ở trên giường. Cũng bởi vậy, mẹ kế dùng nước mắt rửa mặt triền miên trên giường bệnh.

--- Sự vô tình ở Tiêu Trí không phải trùng hợp thì đương nhiên kết cục hai mẹ con kia cũng không phải trùng hợp.

Ở góc độ y thuật, độc thuật của gã cao siêu hơn.

Chỉ là khi nói đến chuyện này, Tiêu Trí lắc lắc đầu: "Lúc trước thân quá kích động, khó tránh khỏi để lại một ít sơ hở..."

Bởi vậy, bị người ta nắm được chứng cớ tìm tới cửa, Tiêu Trí không thể không đáp ứng yêu cầu đối phương. Cho dù là hạ độc thái tử đủ để xét nhà diệt tộc.

Nhưng, gã cũng lưu ý với ý đồ bắt lấy dấu vết để lại của đối phương, tìm cơ hội phản kháng.

Nguyên Bất Vi gật gật đầu tỏ vẻ hiểu: "Bị tố cáo hạ độc đệ đệ không hay ho chỉ có một mình ngươi mà hạ độc thái tử mặc dù bị phát hiện thì cả nhà cùng nhau tai ương. Là ta, ta cũng chọn cái sau."

Lời hắn nói ra khiến Tiêu Trí ngơ ngẩn.

Nói cho cùng điều đó có lý nên gã không thể đáp trả.

Nhưng thái tử nói vậy chẳng lẽ hoàn toàn xem nhẹ người bị mình hạ độc sao?

Huống hồ --------

- Điện hạ không biết hành động của thần quá....

Nói tới đây, Tiêu Trí do dự.

Nguyên Bất Vi nói tiếp: "Quá ác độc?"

Tiêu Trí gật gật đầu.

Ở thời đại mà cha làm chủ, bất kỳ đứa con trai ruột nào tố cáo cha mình sẽ bị đánh trượng trước nên lối suy nghĩ và cách làm của Tiêu Trí quả thực xem như kinh thế hãi tục.

Mặc dù lễ nghi và quy tắc của thế giới Nguyên Bất Vi không quá nghiêm ngặt nhưng hành vi như vậy vẫn sẽ bị lên án. Đáng tiếc hắn là một kẻ ngoại tộc.

“Mình còn làm những điều tệ hơn thế này nhiều…”

Thầm nghĩ trong lòng, Nguyên Bất Vi lắc đầu, trong mắt toát ra chút mỉa mai.

Huống chi với thân phận hiện tại, hắn là một tên bạo quân thiên cổ đã gϊếŧ chết anh và cha mình.

Mặc dù hắn không nói gì nhưng Tiêu Trí hiểu được điều gì đó từ thần thái của hắn.

Gã cười với Nguyên Bất Vi.

Sau một hồi có thể gọi là tâm sự thành thật với nhau, hai người dường như có một sự ăn ý vô hình. Hay nói cách khác, Tiêu Trí đơn phương cho rằng đó chính là ăn ý.

Gã cũng không giấu diếm nữa mà nói thẳng: “Chất độc trên người điện hạ là do thần chế ra, chỉ có thần mới biết cách giải trừ.”

Nói xong, gã cầm bút lên và viết đơn thuốc.

Có vẻ như gã không hề lo lắng chút nào về việc Nguyên Bất Vi qua cầu rút ván.

Nguyên Bất Vi nhận đơn thuốc gã đưa nhưng không xem kỹ, chỉ thản nhiên bỏ sang một bên.

"Không cần gấp, hiện tại ta càng hứng thú với công thức độc dược trong tay ngươi hơn." Hắn chăm chú nhìn Tiêu Trí: "Nếu có độc đã phối vậy thì càng tốt hơn."

Tiêu Trí mơ hồ nhận ra điều gì đó, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc: “Điện hạ, ngài muốn...?”

Trong thư phòng, ánh nến mờ ảo nhảy múa chiếu sáng khuôn mặt tái nhợt lạnh lùng, phản chiếu trong con ngươi sâu như mực của hắn.

Hắn chợt cười một tiếng.

Một nụ cười nhẹ nhàng, mười ngón tay thanh niên chống cằm, đột nhiên nghiêng người về phía trước, đôi mắt nhìn gã mang theo một cỗ áp bức mãnh liệt: “... Người biết quá nhiều, ngươi đoán xem sẽ xảy ra chuyện gì? "

Nguyên Bất Vi mở lời đầy ẩn ý, giọng nói trầm thấp êm tai giống như ẩn chứa ý nghĩa nào đó không thể giải thích được.

Tiêu Trí nghe rõ cảnh báo trong đó, lập tức rùng mình, đột nhiên ngậm miệng lại.

"... Vi thần không biết gì cả."

Trong thư phòng hoàn toàn yên tĩnh, Nguyên Bất Vi mỉm cười.

Nhìn bóng lưng Tiêu Trí thức thời rời đi, hệ thống 999 không khỏi thắc mắc: [ Kí chủ định gϊếŧ người diệt khẩu sau đó sao?]

. . . Với phong cách phản diện của kí chủ biểu hiện ra ngoài, thực sự không có gì bất ngờ.

Với tư cách là hệ thống tẩy trắng của nhân vật phản diện, hệ thống 999 muốn khuyên nhủ hai câu cho kí chủ nhà mình không nên tàn nhẫn như vậy nhưng nó lại nghe Nguyên Bất Vi ngạc nhiên nói: "Tại sao mi lại nghĩ như vậy?"

Hắn vô cùng đau lòng: "Không ngờ rằng bề ngoài mi là hệ thống tẩy trắng nhân vật phản diện lương thiện chất phác mà thực chất mi lại rất ác tâm!"

Hệ thống 999: 【? ? ? 】

Vậy mà nó lại bị trả đũa. Hệ thống 999 thật sự không nhịn được nữa: [Rõ ràng ký chủ vừa mới nói, người biết quá nhiều...]

"Thế nên người biết quá nhiều luôn nghĩ quá nhiều."

Nguyên Bất Vi nghiêm túc thở dài.

"Nhìn xem, Tiêu thái y như thế mà hệ thống 999 mi cũng vậy!"

Hệ thống 999 chứng kiến

toàn bộ quá trình hắn cố tình uy hϊếp người khác: 【? ? ?