Chương 21

Tố Vân từng cho rằng Giang Chiểu để ý cây trâm đó.

—— thật ra không phải.

Nàng để ý chính là hắn.

Thời khắc gặp lại kia khắc cốt ghi tâm trong lòng nàng, nhưng ở trong mắt hắn, tất cả sớm đã thành dĩ vãng mây khói, không để lại bất kỳ dấu vết nào.

Chờ Tố Vân gỡ bức họa xuống, lại không ngờ trên tường lại có một ngăn bí mật, trong ngăn bí mật có một hộp gỗ.

Hai người nhìn nhau.

Tố Vân hỏi, “Tiểu thư, lấy ra ạ?”

Viện này là của mẫu thân Giang Chiểu, đồ vật trong ngăn bí mật tất nhiên cũng là bà cất giấu.

Giang Chiểu gật đầu.

Đã vô tình nhìn thấy, thì tất nhiên là muốn biết bên trong là thứ gì.

Tố Vân lấy hộp gỗ ra, phía trên bám đầy bụi, nhìn không ra màu sắc vốn có.

Nàng ấy lấy khăn chà lau sạch sẽ mới đưa cho Giang Chiểu, lúc này mới phát hiện hộp bị khóa, “Ngày mai đi hỏi ngoại tổ mẫu.” Giang Chiểu liếc nhìn khoá đồng, chỉ có thể từ bỏ.

Làm một lúc, trên tường đột nhiên nhiều thêm một lỗ thủng, nhìn chẳng ra sao, Giang Chiểu lại bảo Tố Vân treo bức họa kia trở về.

Trước khi ngủ, Tố Vân dịch góc chăn giúp Giang Chiểu, nhẹ nhàng nói, “Tiểu thư, người cũng biết, Nghiêm Thanh theo chúng ta cả đường…”

Giang Chiểu “Ừm” một tiếng, chậm rãi khép mắt lại, không nói thêm gì nữa.



Tuyết rơi không lạnh, tuyết đóng mới lạnh.

Ngày thứ hai, mặt trời mọc. Bên ngoài tuyết đọng hóa thành vũng nước, kết một tầng băng thật dày.

Tố Vân đưa lò sưởi tay cho Giang Chiểu, còn mình thì ôm hôm tráp gỗ đêm qua phát hiện đi thỉnh an Thẩm lão phu nhân.

Nghe Giang Chiểu nói xong, Thẩm lão phu nhân cũng rất ngoài ý muốn.

Sân viện kia từ khi nương Giang Chiểu xuất giá thì không có người nào vào ở, càng không có ai chạm qua đồ vật bên trong.

Giang Chiểu đêm qua đánh bậy đánh bạ lại phát hiện món đồ ẩn giấu suốt mười mấy năm nay.

Thẩm lão phu nhân đã lớn tuổi, cũng không quá hiếu kỳ. Người chết như đèn tắt, đồ vật để lại thì có ý nghĩa gì, “Nếu đã tìm thấy, thì đó là duyên phận giữa mẫu tử các con. Ngày khác, ta bảo người đưa con đến chỗ thợ rèn một chuyến, xem có thể mở ra hay không.”

Thẩm lão phu nhân nói đến đây, chợt nhớ tới một thứ.

“Trong phòng ta, còn có một cây tỳ bà mẫu thân con để lại. Lần trước con tới, ta thấy con cũng biết tấu, hôm nay con mang về đi, đỡ phải để lại trong phòng ta.”

Giang Chiểu biết tấu tỳ bà là do Giang nhị phu nhân dạy.

Giang nhị phu nhân sinh thời ở Giang phủ, ngoại trừ thảo dược, sở thích duy nhất chính là gảy tỳ bà.

Có một lần, Giang Chiểu hỏi bà có phải rất thích hay không.

Giang nhị phu nhân nói, đời người, dù sao cũng phải tìm cho mình một thú vui.

Giang Chiểu khi đó không hiểu đạo lý này, chỉ thấy dễ nghe, liền đòi mẫu thân dạy nàng.

Khi còn nhỏ thường xuyên tấu.

Trưởng thành rồi lại hiếm khi.

Thỉnh thoảng tấu lên một khúc, cũng là đêm khuya tĩnh lặng, vài âm ngắn ngủi, gảy qua loa đại khái.

Cũng chỉ vì không muốn nhớ tới Thẩm Yên Nhiễm.

Thẩm lão phu nhân bảo ma ma lấy tỳ bà ra. Trên đó không thấy chút tro bụi nào, nhìn là biết được bảo quản rất tốt.

Giang Chiểu nhận lấy.

Ba vị cô nương đến thỉnh an, trùng hợp nhìn thấy tỳ bà trong tay Giang Chiểu, sau khi trở về liền ùa vào Trúc Uyển như bầy ong, “Biểu muội, muội gảy một bài cho chúng ta nghe đi.”

Nhị cô nương là người có tính tình hoạt bát, nài nỉ đòi Giang Chiểu tấu mấy khúc mới chịu bỏ qua.

Có người mở đầu, dĩ nhiên sẽ có người tiếp theo, trong nhất thời không thể kết thúc. Mấy ngày sau đó, ba vị cô nương Thẩm gia đi thỉnh an lão phu nhân xong, bước chân đều tự giác quẹo vào Trúc Uyển.

Hôm nay, Giang Chiểu tấu một đoạn ‘’tịch dương tiêu cổ’.

Tiếng tỳ bà xuyên qua rừng trúc, lả lướt trên nền tuyết trong đình viện yên tĩnh, dư âm văng vẳng quyến luyến bên tai.

Vài mảnh bông tuyết nhè nhẹ rơi xuống, như phụ họa cho tiếng đàn.

Bên ngoài đại sảnh Thẩm gia lại cực kỳ náo nhiệt.

Ba vị khách không mời đang ngồi chễm trệ trong phòng khách.

Thái Tử Trần Ôn, Thụy Vương Trần Dự, biểu công tử Ninh Đình An.

Thời tiết cực lạnh, ngực đại gia Thẩm gia lại ra một tầng mồ hôi mỏng. Thẩm gia nhiều đời hành y, chức quan lớn nhất chính là Thẩm đại gia, hiện đang đảm nhiệm chức chưởng sự tư bộ lục phẩm, những người còn lại đều là y quan.

Biểu công tử Ninh Đình An cũng thế.

Thẩm gia bần hàn như vậy, thế mà hôm nay hai vị tôn thần Thái Tử và Thụy Vương đều đại giá quan lâm.

“Thái Tử điện hạ nếu cần dược liệu, sai người truyền lời là được, hạ quan nhất định đưa qua, không dám chậm trễ. Sao dám để điện hạ đích thân đi một chuyến!?”

Thẩm đại gia tuy nói như thế, nhưng đại để cũng biết nguyên nhân.

Giang gia tứ cô nương mấy ngày trước đây vừa đến Thẩm gia.

Thẩm gia cũng chỉ có một mình lão phu nhân biết, Giang Chiểu vì sao đến Phù Dung thành, hôn sự ngự tứ, nếu muốn từ hôn, cần do Hoàng Thượng chính miệng chấp thuận, đồng thời chính thức hạ thư từ hôn.

Thư từ hôn một ngày chưa hạ xuống, đồn đãi dẫu gì cũng chỉ là lời đồn ngầm, số người biết đến chỉ vỏn vẹn một hai.