Chương 22

Thẩm đại gia liếc mắt ra hiệu cho Thẩm phu nhân, Chu di nương đứng ở trong góc, lại nhanh hơn một bước, vội vàng sai người đi Trúc Uyển.

“Đây chính là tiếng đàn tỳ bà phải không?” Vừa bước vào cửa, Thụy Vương liền nghe thấy tiếng tỳ bà ngân nga bên trong.

“Bẩm Vương gia, đúng vậy.”

“Không biết người tấu khúc là vị cô nương nào của Thẩm gia?” Thụy Vương lại hỏi.

Hôm nay, Thụy Vương chạy theo hơn nửa đường mới đuổi kịp Trần Ôn. Đêm qua, y say rượu ngủ bên ngoài, sáng nay mới lọ mọ hồi phủ, đúng lúc gặp phải Trần Ôn ngay cửa.

“Hoàng huynh đi đâu thế?”

Trần Ôn trầm mặc một lát mới nhàn nhạt mở miệng, “Sau tuyết tai, trong thành có không ít bá tánh nhiễm phong hàn, cô đi Thẩm gia một chuyến, thương nghị vấn đề dược liệu.”

Trần Ôn không giỏi nói dối, cũng không giỏi che giấu tâm tư, sắc mặt tuy bình tĩnh, nhưng lúc phát ngôn, ánh mắt lại không kiên định.

Đã mấy ngày trôi qua, nàng vẫn không tới tìm hắn. Thôi thì hắn đến hỏi thăm quan tâm một chút, hẳn là lẽ thường.

Thấy sắc mặt Thụy Vương rõ ràng không tin, Trần Ôn cũng không giải thích.

Thụy Vương nghĩ một chút, ngoắc Ninh Đình An theo, “Hoàng huynh cần chính ái minh, thần đệ hổ thẹn không bằng. Há có thể để hoàng huynh một mình đến đó.”

Từ khi biết cô nương y coi trọng ngày ấy là tẩu tử tương lai, Thụy Vương chỉ có thể nhận mệnh.

So với hụt hẫng, nhiều hơn chính là khϊếp sợ.

Hôm nay, y theo tới Thẩm gia, chỉ là do tò mò, muốn nhìn vị tẩu tử nhiều năm không gặp kia.

……

Nghe Thụy Vương hỏi tới, mọi người hơi ngừng lại, tiếng tỳ bà hình như rõ ràng thêm chút.

Thế nhưng giai điệu không giống khúc nhạc vừa rồi.

Âm thanh du dương quanh quẩn, uyển chuyển dặt dìu, mặt đất phủ đầy bạc tuyết, mọi người như lâm vào trầm tư, bất tri bất giác bị cuốn vào giai điệu bay bổng xa xa.

Thẩm đại gia cười cười, ánh mắt theo bản năng mà liếc nhìn Trần Ôn, sau đó mới cung kính đáp lời Thụy Vương, “Vương gia có điều không biết, cô nương tấu tỳ bà chính là tứ cô nương Giang gia ở Giang Lăng. Vừa đến thành Phù Dung cách đây mấy ngày thăm gia mẫu.”

Mặt Thụy Vương lộ vẻ kinh ngạc, quay đầu nhìn Trần Ôn.

Con ngươi Trần Ôn đồng thời cũng kinh ngạc không kém, nhưng chỉ thoáng qua giây lát, lúc Thụy Vương nhìn sang, đã không còn dấu vết.

“Hoàng huynh, thật không ngờ tẩu tử còn biết tấu tỳ bà đấy.”

Trần Ôn đặt chén trà xuống, đứng lên ra trước hành lang, khoanh tay thưởng thức cảnh tuyết trong đình. Đột nhiên, tiếng tỳ bà văng vẳng dừng lại, biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi.

An tĩnh không bao lâu, nơi xa trong rừng trúc truyền đến chuỗi tiếng cười thanh thúy như chuông bạc, rất dễ nghe.

Người Chu di nương phái đi đã tới Trúc Uyển trước một bước, làm theo những gì Chu di nương kề tai dặn dò, truyền lại cho các cô nương trong phòng, “Bẩm các vị tiểu thư, Ninh gia biểu công tử đến.”

Không hề nhắc đến Thái Tử và Vương gia.

Thẩm gia cô nương cũng chỉ còn mỗi tam cô nương chưa hứa thân. Trước đây, cũng có vài đám dạm ngõ, nhưng Chu di nương coi thường dòng dõi đối phương, lần lượt tìm cớ từ chối.

Hiện giờ với cao không nổi, gả dưới càng không xong.

Hôm nay, đột nhiên Thái Tử và Vương gia tới phủ, Chu di nương há có thể buông tha cơ hội hiếm có ngàn năm này. Chỉ cần tam cô nương bám lên được ai trong hai người, đời này bà cũng coi như tận khổ cam lai.

Chu di nương biết nếu để Thẩm phu nhân phái người đi, nhất định sẽ chỉ gọi mỗi mình Giang Chiểu tới. Còn thông báo là biểu công tử tới, ba vị cô nương chắc chắn cùng lộ diện xem náo nhiệt.

Quả nhiên, ba vị cô nương Thẩm gia vừa nghe xong liền lôi kéo Giang Chiểu, nhị cô nương nói, “Biểu muội, muội đã lâu không gặp Ninh biểu ca, chúng ta đánh cuộc xem hắn nhìn một cái có thể nhận ra muội hay không đi.”

Các cô nương Thẩm gia cũng không biết Giang Chiểu đã gặp Ninh Đình An.

Lại càng không biết hai người còn đồng hành một đoạn đường.

Giang Chiểu không vội vã giải thích, sợ mở miệng nhất thời nói không xong, nên mặc cho các nàng nắm tay lôi kéo ra ngoài.

Tuyết lớn đã ngưng được mấy ngày, lúc này trời lại bắt đầu lơ đãng rơi vài bông tuyết. Người đứng ở cửa nghe tiếng động liền ngẩng đầu thì thấy vài bóng dáng xinh đẹp, váy lụa dài phủ gót, nhẹ nhàng đạp tuyết đọng chậm rãi đi đến.

Gió thổi phất qua, vạt áo nàng hơi phiêu đãng bay bay.

Giang Chiểu khoác áo choàng hồng mai, cánh tay bị nhị cô nương nắm lấy, cũng không biết nhị cô nương nói chuyện gì, thân thể Giang Chiểu nhẹ nhàng ngửa ra sau.

Bên trong vẻ lười biếng kiều mỹ lộ ra một sức hút không nói nên lời.

Một nụ cười khiến vạn vật đất trời đều mờ nhạt.

Có bông tuyết bay lướt qua màn trúc, đáp trên đôi ủng màu đen đang lặng lẽ đứng trước đình, chớp mắt một cái liền tan biến sạch sẽ.