Chương 19

Trần Ôn chờ nghe hắn giải thích, Ninh Đình An lại không nói một câu, mặt nhẹ mỉm cười, ra vẻ nịnh nọt: “Vẫn là Thái Tử điện hạ anh minh, chẳng những lòng dạ rộng lớn bao dung bá tánh, còn có một đôi hoả nhãn kim tinh, bất luận chuyện gì cũng đều trốn không khỏi pháp nhãn của điện hạ.”

Vẻ mặt Ninh Đình An đầy sùng bái mà nhìn Trần Ôn, bộ dáng chân chó thật sự làm đủ, nói xong tựa hồ còn chưa đã ghiền, lại nói tiếp, “Hạ quan tuy đang ở Phù Dung thành, nhưng cũng nghe nói trước đây về chuyện sứ thần Ngô quốc. Điện hạ từ hai câu trong lời nói sứ thần, liền có thể phân ra thật giả, kết luận Ngô quốc sử trá, phân rõ nhân tâm bậc này, bản lĩnh phân rõ thị phi như vậy, ai không khen ngợi, ai không......”

“Sư gia.” Trần Ôn lên tiếng chặn lời hắn.

Ánh mắt nhìn hắn càng thêm sâu.

Ninh Đình An rốt cuộc ngậm miệng, sắc mặt ngượng nghịu, tựa hồ lúc này mới ý thức được mình vừa thất ngôn, nhưng lại không hoảng hốt chút nào, vô cùng trấn định thỉnh tội với Trần Ôn, “Hạ quan nhất thời cảm xúc sôi trào, thỉnh Thái Tử điện hạ thứ lỗi.”

“Điện hạ mệt nhọc một ngày, nên sớm chút nghỉ ngơi cho thỏa đáng, hạ quan không quấy rầy nữa.”

Trần Ôn nhìn chằm chằm vào hắn.

Ninh Đình An lại làm như không thấy.

Thẳng đến khi rời khỏi phòng Trần Ôn, Ninh Đình An mới thẳng dậy sống lưng, vẻ mặt nghiêm nghị.

Từ thái độ Thái Tử hôm nay, hắn liền biết, Thái Tử tựa hồ không biết lời đồn từ hôn.

Cũng căn bản không để ý bản thân mình từng nói từ hôn.

Ninh Đình An cũng không nói cho hắn biết.

Cuối cùng, chỉ báo cáo tình hình trong sổ con. Hắn thở ra một hơi.

Một đôi hoả nhãn kim tinh, có thể biện được gian ác, lại nhìn không thấu lòng người.

—— đôi mắt chắc chắn bị mù.

……

Hai ngày trước, Giang Chiểu đã đến Thẩm gia.

Hôm đó, Thẩm lão phu nhân đích thân ra cửa nghênh đón.

Giang Chiểu từ trên xe ngựa chậm rãi đi tới, liền thấy trên nền tuyết ước chừng hơn mười người đang đứng, đủ mọi màu sắc, trên mặt từng người mang theo tươi cười không dứt.

Ngoại trừ Thẩm lão phu nhân cùng vài vị trưởng bối, những tiểu bối còn lại là ai, Giang Chiểu cơ hồ đều không nhận ra.

Giang Chiểu tới trước mặt Thẩm lão phu nhân, ngoan ngoãn gọi một tiếng, “Ngoại tổ mẫu.”

“Mau vào đi thôi, mau vào đi thôi.” Thẩm lão phu nhân gắt gao bắt lấy tay nàng, dắt nàng bước vào trong.

Phía sau, Thẩm tam cô nương trộm liếc Giang Chiểu một cái, cúi đầu dùng khăn lụa che miệng, nhẹ giọng nói một câu, “Biểu muội thật là đẹp mắt.” Lời này lọt vào tai mọi người, mẹ đẻ tam cô nương là Chu di nương, liền phụ họa theo, “Đương nhiên rồi, y hệt tiên nữ trong tranh.”

Nhị cô nương Thẩm Đồng, con vợ cả quay đầu lại nhìn hai người, liếc mắt một cái, cười nói, “Biểu muội mới vừa vào cửa, các ngươi mất công mồm năm miệng mười khen lấy khen để, e rằng biểu muội còn không biết chúng ta ai là ai đâu.”

Giang Chiểu còn chưa kịp lúng túng, nhị cô nương Thẩm Đồng đã bước tới hai bước, dựa vào sát nàng, giới thiệu, “Vừa mới khen biểu muội xinh đẹp chính là Thẩm gia tam cô nương Thẩm Sương.” Nói xong lại dẫn Giang Chiểu quay sang trái nhìn lại, ánh mắt dừng ở trên người đại cô nương nói, “Đây là đại biểu tỷ của muội, Thẩm Băng.”

Cuối cùng mới giới thiệu bản thân, “Còn ta, tên một chữ Đồng, lớn hơn biểu muội hai tháng. Biểu muội, muội phải gọi ta một tiếng nhị biểu tỷ đó.”

Đến lúc này, Giang Chiểu mới nhớ ra ba vị cô nương Thẩm gia.

Giang Chiểu cảm kích nhìn Thẩm Đồng nói, “Đa tạ nhị tỷ tỷ.”

Mấy ca nhi nhìn thấy, cũng tự giới thiệu thân phận lẫn nhau. Mọi người đều tiến vào phòng Thẩm lão phu nhân ngồi xuống, tức khắc trong phòng bị vây chật như nêm cối.

Thẩm lão phu nhân hỏi thăm Giang Chiểu trên đường đi thuận lợi hay không.

Giang Chiểu đáp mọi việc đều tốt.

Mọi người mồm năm miệng mười thay phiên thăm hỏi xong, tới lượt tam tiểu thư Thẩm Sương lại hỏi một câu, “Giờ là tiết cuối năm, đường sá tuyết rơi thật không dễ đi, biểu muội lần này đến đây, không biết là vì chuyện gì?”

Giang Chiểu còn chưa đáp, Thẩm lão phu nhân liếc mắt trừng qua, “Sao? Nàng không thể đến đây thăm lão bà này sao?”

Thẩm Sương biết mình lỡ lời, vội vàng bồi lễ, “Xem miệng ta này, quá là vụng về mà.”

Sau khi mọi người giải tán, trong phòng chỉ còn lại mình Giang Chiểu. Bấy giờ, Thẩm lão phu nhân mới cẩn thận nhìn nàng từ đầu đến chân một phen.

Nhìn xong, hốc mắt liền đong đầy nước.

Con bé lớn lên giống nương nó y đúc.

“Nỗi khổ trong lòng con, ngoại tổ mẫu đều biết. Nếu con thật sự có thể buông xuống được là tốt. Ngoại tổ mẫu cảm thấy, chúng ta không thèm cuộc hôn nhân này.”

Trong thiên hạ này, bà là người duy nhất có thể thẳng lưng nói với Giang gia và Thẩm gia một câu, không nợ hoàng gia, cũng không thiếu thế nhân.

Hôn sự lui thì lui. Nếu không thoải mái, không cần tham phần hư vinh này.