Chương 18

Mấy vị cô nương Thẩm phủ, y đều đã gặp qua.

Cô nương kia tuyệt không phải nữ nhi Thẩm gia.

Nàng còn nghỉ chân ngay trạm dịch, tám phần cũng không phải là người Phù Dung thành. Lẽ nào là ngoại thích Thẩm gia!?

“Còn gì nữa không?” Thụy Vương lại hỏi.

Ninh Đình An nhìn thoáng qua Trần Ôn bên cạnh Thụy Vương, cúi đầu nói, “Cô nương ấy tên là Giang Chiểu.”

Thụy Vương vẫn không cảm thấy dị thường, xoa giữa mày nói, “Tên này sao quen tai thế nhỉ? Hình như, bổn vương đã nghe qua ở đâu rồi.”

Nếu Thụy Vương có thể động não một chút, gắng ngẫm lại một chút, hẳn là có thể nhớ ra được cô nương kia là ai.

Từ nơi khác tới, không phải người Phù Dung thành, lại mang họ Giang, còn đi Thẩm gia. Hơn nữa, vừa nãy Trần Ôn đã nhắc đến một lần, hoàng tẩu tương lai của y đã tới Phù Dung thành.

Tuy nhiên, cũng không thể trách Thụy Vương. Y vô tư không nghĩ tới điểm này là bởi vì trong lòng y hai người quá khác nhau.

Thấy ánh mắt Thụy Vương vẫn còn dừng trên người mình, sống lưng Ninh Đình An vẫn dựng thẳng, hơi có chút vô ngữ, chỉ thiếu điều nói thẳng với y, “Đó là tẩu tử ca ca ngươi còn chưa cưới vào cửa chứ ai nữa!?”

Thụy Vương không ý thức được, nhưng Trần Ôn lại sớm nghe ra.

Lúc Ninh Đình An nhắc đến Thẩm phủ, Giang gia, ánh mắt Trần Ôn liền dừng trên người Ninh Đình An.

Dưới ánh sáng mờ ảo, con ngươi hắn vẫn sắc bén không giảm, thần sắc cực kỳ bình đạm, nhưng dường như có thể nhìn thấu người khác.

Sư gia bên cạnh Thụy Vương, Trần Ôn sớm đã nghe danh.

Ninh Đình An, cháu ngoại Thẩm lão phu nhân, Ninh gia trưởng tử, thiên tư thông minh, tài cao bát đẩu.

Còn là môn sinh đắc ý của Vương các lão đã ẩn lui nhiều năm. Danh sư xuất cao đồ, Ninh Đình An có ba tấc lưỡi lợi hại cũng chẳng có gì lạ.

Khi ánh mắt Trần Ôn đảo qua tới, Ninh Đình An liền cúi đầu thật thấp, không hề có ý đón nhận.

Thấy Ninh Đình An không lên tiếng, Thụy Vương càng thêm hồ nghi, đang muốn dò hỏi tới cùng thì Trần Ôn quay đầu, cùng y nói một câu, “Mấy năm gần đây, xem ngươi sống quả thật là thích ý.”

Thụy Vương xoay đầu nhìn lại, liền thấy sắc mặt Trần Ôn lạnh lẽo, “Lại thêm hai năm nữa, e rằng ngay cả cô ngươi cũng không biết.”

Thụy Vương sửng sốt. Bấy giờ, Trần Ôn đã đi ra ngoài, trước khi đi còn phân phó Ninh Đình An một tiếng, bảo hắn lát nữa mang tất cả báo cáo tỉ mỉ về tình hình tuyết tai ở Phù Dung thành cho mình.

Trần Ôn đi rồi, Ninh Đình An thật sự nhìn không được, lúc này mới nhắc nhở Thụy Vương một câu, “Vương gia, Giang Chiểu cô nương, là Giang gia tứ cô nương ở Giang Lăng.”

Thụy Vương rốt cuộc phản ứng lại, biểu tình từ khϊếp sợ đến khó có thể tin, “Ý ngươi nói nàng là tẩu tử của ta?”

Ninh Đình An gật đầu.

Quanh thân Thụy Vương nháy mắt tối hẳn, qua một lúc lâu vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi, “Ngươi có phải nhận sai người rồi hay không?”

Tuy rằng, y hồi tưởng không ra dáng vẻ tẩu tử nhưng hắn vẫn nhớ rõ Giang gia tẩu tử luôn cúi đầu đi theo sau lưng hoàng huynh.

So với khuôn mặt lãnh diễm ngày ấy hắn nhìn thấy, tuyệt không phải một người.

Ninh Đình An lại không hề trả lời, trầm mặc đứng yên tại chỗ.

Nhưng vẻ mặt rõ ràng nói với Thụy Vương,

—— đừng tự lừa mình dối người nữa.

……

Trần Ôn trở về phòng mới vừa rửa mặt xong, Ninh Đình An liền ôm một đống sổ con về tình hình tuyết tai lại gõ cửa.

Trần Ôn dựa nghiêng trên giường lật xem.

Ninh Đình An đứng trước mặt hắn, tùy thời chờ mệnh.

Trần Ôn lật lật một hồi, cũng không ngẩng đầu, hết sức tùy ý hỏi Ninh Đình An một câu, “Nhà ngoại sư gia cũng là Thẩm gia à?”

Ninh Đình An hơi rũ đầu, biết hắn muốn hỏi cái gì.

“Đúng vậy, Giang cô nương chính là biểu muội của hạ quan.”

Trần Ôn lúc này mới ngẩng đầu nhìn hắn.

Từ mấy câu hắn trả lời Thụy Vương, Trần Ôn liền biết, người này tâm tư cực kỳ kín đáo.

Cũng rất có ánh mắt.

Không đợi Trần Ôn hỏi tiếp, Ninh Đình An đã chủ động nói, “Hạ quan từ Giang Lăng trở về, trùng hợp đi chung thuyền với Giang cô nương, bất quá Giang cô nương cũng không có nhận ra hạ quan. Lúc ở trạm dịch, vô tình chạm mặt, hạ quan liền biểu lộ thân phận, cũng đưa Giang cô nương bình an đến Thẩm phủ.”

Những gì Trần Ôn muốn hỏi, đều được hắn ngắn gọn xúc tích tóm tắt trong một câu. Trần Ôn không nói nữa, tầm mắt lại đặt trên sổ con.

Nhìn một hồi, hắn cau mày lại, đưa sổ con trong tay cho Ninh Đình An, “Những sổ con này sư gia có từng xem qua chưa?”

Ninh Đình An trả lời, “Hạ quan đều đã cẩn thận đọc quá.”

Trần Ôn liếc mắt nhìn hắn, “Đã cẩn thận đọc qua, lúc này đang có tuyết tai, trưng thu thuế ruộng sao có thể tính toán như vậy?”

Kho bạc tích lũy có hơi nhiều, nhà ít người chỉ có hai nhân khẩu, nhà đông người có đến mười mấy nhân khẩu.

Sai lầm đơn giản bậc này, không nên xuất hiện trên người Ninh Đình An.

Ninh Đình An lập tức nhận lấy sổ con, mở ra xem.

Sau khi xem xong, liền lui về phía sau hai bước, khom người chắp tay thi lễ với Trần Ôn, nói, “Là hạ quan ngu muội.”