Chương 17: Lên đi.

Sáng sớm hôm sau.

Lâm Niệm đi xuống lầu với hai quầng thâm dưới mắt, rẽ vào chợ bên cạnh để mua sữa đậu nành và bánh quẩy, xách túi nhựa đi đến cây đa lớn, đợi Giang Hoài và Tiểu Bàn ăn xong, nói dứt lời.

"Không được, anh, xe của anh ở trong gara! Em cũng không thể lái xe đến trước mặt ba em và ba anh rồi nói "Hôm nay thời tiết đẹp quá, con mượn xe đi dạo" đâu?"

Tiểu Bàn rất ủy khuất, thấp giọng lẩm bẩm nói: "Mà màu xe của anh là giới hạn trên thế giới, Giang Thành cũng chỉ có một chiếc xe, quá lộ liễu."

Giang Hoài thảnh thơi ngồi xổm trên bậc thềm, hai tay đặt trên đầu gối, ngón tay thon dài động đậy hai lần, mặt không đổi sắc, nhưng có thể nhìn ra tâm tình của anh không tốt.

"Cho nên. Cậu để tôi đi kiểu gì." Anh giật giật khóe miệng, "Đi chung xe đạp?"

Tiểu Bàn lạnh cả người, vội vàng cười nói: "Vậy thì làm sao bây giờ? Em đã chuẩn bị cho anh một bất ngờ, chờ em hai phút!"

Nói xong chạy như một làn gió.

Lâm Niệm cắn ống hút sữa đậu nành, ngón tay móc túi nhựa, đưa tới trước mặt anh.

"Của nhà dì Lý. Sữa đậu nành mới xay, bánh quẩy cũng không tệ."

Giang Hoài dừng hai giây, hững hờ đứng lên, đưa tay đón lấy.

"Cảm ơn."

Hai ngón trỏ chạm vào quai túi nhựa, Lâm Niệm mặt không chút thay đổi nhưng trong lòng lại như bị điện giật xẹt qua, lúc anh cầm lấy, cô vội vàng rút ngón tay ra.

Nếu như một tuần trước có người nói cho Lâm Niệm biết, một ngày nào đó cô đứng dưới lầu uống sữa đậu nành với người thuê nhà mới, còn do cô chủ động mua, nhất định cô sẽ mắng người kia có bệnh.

Nhưng sau đêm qua, mọi thứ dường như có thể chấp nhận được.

Không chân thực như mộng hư ảo.

Lâm Niệm mất ngủ đến tận hừng đông, đầu óc rối bời, nhắm mắt lại, trong đầu tràn ngập đủ loại ý nghĩ hỗn độn kỳ quái, cũng may mơ mơ màng màng tỉnh lại, liền nhớ tới Giang Hoài nói sẽ đưa cô đi gặp người kia.

Xa xa, trong đường phố phát ra tiếng vang ầm ầm.

Ống bô xe kêu ù ù, Tiểu Bàn khó khăn lái chiếc mô tô khổng lồ, lúc nhanh lúc chậm, vẻ mặt sợ hãi. Anh ta nắm chặt tay lái bên phải, trên bàn tay sần sùi nổi lên những đường gân xanh.

"Ôi, đây là âm thanh gì vậy. Mới sáng sớm mà."

Đôi tình nhân trẻ đi ngang qua bị giật mình, phàn nàn nói.

Lâm Niệm nhìn bọn họ chậm rãi đi xa, người phụ nữ kia không ngừng quay đầu, lúc thì chải đầu, lúc thì chỉnh lý quần áo, ánh mắt vẫn luôn dán chặt vào người Giang Hoài.

Cô chậc một tiếng, uống ngụm cuối cùng rồi ném cái hộp vào sọt rác.

Còn rất chiêu phong dẫn điệp.

“Cái này cũng không tệ lắm phải không?!” Hai chân Tiểu Bàn như nhũn ra, xuống xe, đánh giá thần sắc của Giang Hoài, “Tuy rằng không thể so với 911...”

Giang Hoài nhướng nửa mày nhìn con thú cưỡi mới của mình.

Toàn thân đen kịt, đường cong cứng rắn, ánh kim loại lạnh lẽo.

Xe thể thao không lái được.

Mô tô thì mô tô.

"Cũng được.” Anh đáp ngắn gọn, lấy chìa khóa từ tay Tiểu Bàn, chân dài bước lên, xoay người chỉnh tề lên xe, ném mũ bảo hiểm cho Lâm Niệm.

"Lên đi."

Lâm Niệm cầm mũ bảo hiểm do dự hai giây, "... Anh biết lái sao?"

Lần trước Hồ Ngọc Sơn cũng hù người, trộm thẻ lương của dì để mua một chiếc mô tô, đi được hai ngày thì ngã gãy xương, trông như một con khỉ to ôm lấy mông.

Mặc dù chiếc xe này đắt hơn chiếc xe kia rất nhiều, nhưng Lâm Niệm vẫn rất trân quý xương cốt của mình.

Tiền lương là quý, sinh mệnh còn đắt hơn.

Tiểu Bàn lắc đầu, miệng vẫn cắn bánh quẩy, mơ hồ nói: "Này, mỹ nữ Niệm Niệm, cô đây là không hiểu sao, người ta mới học sơ trung đã..."

"Sẽ không."

Giang Hoài lười biếng ngắt lời anh ta, cụp mắt đội mũ bảo hiểm lên, chỉ lộ ra một đôi mắt đen hẹp dài, nhìn chằm chằm Lâm Niệm.

Con ngươi đen như đá vỏ chai, phảng phất có thể nhấn chìm người ta vào trong đó. Một bàn tay với những đốt ngón tay chắc khỏe đặt lên tay cầm, tùy ý gõ nhẹ hai cái, tản mạn lại lạnh nhạt, nhưng lại mê hoặc đến đáng sợ.

Giống như một giây tiếp theo có thể không chút do dự mà mạo hiểm đi theo anh.

Dù là rơi xuống vực sâu.

Giang Hoài nhìn chằm chằm cô hỏi: “Còn lên không?”