Chương 18: Phim cũ.

Lâm Niệm ngồi ở phía sau, nắm chặt góc áo của người trước mặt.

Tiếng gió gào thét bên tai cô, mái tóc dài và chiếc váy của cô tung bay trong không khí lưu động.

Âm thanh ầm ầm của ống bô xe cách mũ bảo hiểm truyền tới, giống như tạp âm hỗn loạn thấp dội lại. Nệm ghế rung nhẹ theo tần suất của động cơ, người hơi run.

Toà nhà ngang, quầy bán quà vặt, chợ rau, quán mạt chược của chú Triệu.

Khung cảnh Nam Bình giống như một bộ phim cũ được đóng khung trong một khối lập phương trong suốt, từng khung từng khung, trôi đi thật nhanh.

Ngồi sau lưng Giang Hoài, cô cảm nhận được sự tự do đã mất từ

lâu trong cơn gió mùa hè.

Lái xe mất gần nửa giờ, đoạn đường cuối cùng là xuống dốc.

Lâm Niệm đang ngẩn người nhìn phong cảnh bên đường, mơ hồ nghe thấy Giang Hoài nói gì đó, nghiêng đầu lắng nghe, còn chưa kịp nghe rõ ràng, thân thể liền mất trọng lượng ép xuống.

Bàn tay nắm góc áo vô thức run lên, vòng qua eo anh.

Cô đột nhiên nghiêng người về phía trước, cả người ép vào thân người trước mặt.

Quần áo mùa hè vốn đã mỏng, cô gái đột nhiên dùng nhiệt độ cơ thể ấm áp bao phủ lấy lưng mình, Giang Hoài cơ hồ có thể cảm giác được rõ ràng sau lưng có thứ gì đó đang mềm mại đè ép.

Rất mềm.

Đôi bàn tay tinh tế trắng nõn vòng qua ôm chặt lấy eo anh.

Ấm áp lại mềm mại.

Hầu kết của Giang Hoài lăn lăn.

Lâm Niệm cách mũ bảo hiểm bị va vào một phát, lúc này đoán được anh nói "ngồi xuống", liền thu tay về nắm lấy góc áo phông đen, cả người lui về phía sau.

Tay nắm tay lái của Giang Hoài khẽ động, lại đột nhiên tăng tốc ——

Động cơ gầm lên, chiếc mô tô màu đen lao xuống dốc với một tốc độ khó tin.

Lâm Niệm giật mình.

Tại sao lại tăng tốc khi xuống dốc chứ?

Chẳng lẽ người này thật sự không biết đi xe sao?

Cô đột nhiên cảm thấy tính mạng của mình vẫn còn đang bị đe dọa, đành phải vòng tay ôm chặt eo anh lần nữa, thậm chí đầu ngón tay cũng dùng sức cảm nhận cơ bụng căng cứng.

Trên đường không có ai, chỉ có tiếng động cơ gầm rú, lao vùn vụt qua.

Xe cuối cùng cũng dừng ở đầu ngõ.

Ở ngoại ô Giang Thành, một dãy nhà thấp tầng sừng sững bên đường, không biển hiệu, bề ngoài trông rất bình thường.

Lâm Niệm đè váy nhảy xuống, cởi mũ bảo hiểm đeo lên tay cầm, đi theo Giang Hoài vào cánh cửa đầu tiên bên trái.

Người phục vụ ở cửa khom đầu, đưa bàn tay đeo găng trắng đưa bọn họ xuống cầu thang.

Cầu thang sắt đơn giản mang đậm hơi thở công nghiệp hoá hiện đại. Nhưng Lâm Niệm không có nhiều năng khiếu nghệ thuật, cô chỉ cảm thấy môi trường xung quanh giống như một công trường xây dựng của một tòa nhà chưa hoàn thành.

"Bạn của anh ở đây à?"

Cô đi bước cuối cùng, nhíu mày ngập ngừng hỏi.

Giang Hoài đương nhiên nghe ra được trong giọng nói của cô có vẻ ghét bỏ, anh đưa tay đẩy tấm vải nỉ màu đen ra, ánh sáng hỗn độn mờ ảo từ trong khe hở lộ ra.

Tiếng nhạc ầm ĩ khiến người vừa nghe tiếng gió cảm thấy khó chịu, Giang Hoài nhíu mày quát.

"Cố Kỳ."

Cách đó không xa, một cái đầu ở ghế dài quay đầu nhìn lại, ngay cả đám oanh oanh yến yến xung quanh cũng nhìn về phía cửa.

“Cút ra đây.” Giang Hoài lạnh lùng nói.

Cái đầu đó đeo kính gọng đen, chóp cha chóp chép miệng hai lần, quay lưng đứng dậy bước ra ngoài. Ngay khi âm thanh nhỏ dần, Lâm Niệm dựa vào khung cửa, nghe thấy tiếng thảo luận xì xào trong ghế dài.

"Đó là Giang Hoài sao? Không phải anh ta đang có mâu thuẫn với ba mình sao?"

"Con lạc đà gầy còn hơn con ngựa béo. Huống chi, mà bọn họ còn là cha con, có thể nháo bao lâu,? Dù sao cũng còn tốt hơn cái tên người ngoài trong nhà bọn họ."

"Vậy cũng không nhất định. Tôi nghe nói Giang Cận Hiền đối với Lăng Tiến chính là muốn cái gì sẽ cho cái đó. Người ta nói Giang thiếu đã tách ba mình ra vì điều này."

"Tối nay tôi không quan tâm đến nhân loại, tôi chỉ quan tâm buổi tối Giang thiếu có ai ngủ cùng hay không."

Cô gái tóc đỏ ở trong cùng nhìn thẳng vào Giang Hoài, xoay xoay chiếc ly bằng đôi tay dài sơn móng tay màu đen, nói một cách đáng yêu, điều này lập tức khiến trong đám người nổi lên một tràng cười.

Lâm Niệm nhìn đi chỗ khác.

“Người mang tới à?” Anh ta tháo cặp kính gọng đen ra, dụi dụi mắt như chưa ngủ dậy.

"Mấy ngày nay cậu chạy đi đâu vậy? Gọi điện thoại không trả lời, tin nhắn WeChat cũng không trả lời, tôi còn tưởng cậu phát hiện lương tâm, muốn nói chuyện với tôi, nhưng cuối cùng lại nói mang người tới đây cho tôi."

“Lười quay về.” Giang Hoài đặt tay lên tay vịn ở góc cầu thang.

Cố Kỳ cụp mắt xuống, lấy ống tay áo lau ống kính, "Sẽ không phải là diễm ngộ ở chỗ nào đi? Chiếm tiện nghi của người ta, nhưng lại không có tiền, không biết xấu hổ, vì vậy lấy tôi ra để trả nhân tình."

Anh ta lại đeo kính vào, lẩm bẩm nói: "Tôi nói cho mà biết, không phải ai cũng có thể làm người mẫu của tôi, kiểu đó..."

Khi anh ta lại ngước mắt lên, hai người trước mặt, một trái một phải, đang nhìn anh ta chằm chằm với vẻ mặt vô cảm, cùng một sự thờ ơ giữa hai hàng lông mày.

"Mẹ nó."

Sắc mặt tuấn nam tịnh nữ lạnh lùng đứng ở trước mặt, toàn bộ áp suất không khí đột nhiên giảm xuống.

"Ôi, tôi đi." Cố Kỳ chỉ dừng lại hai giây, sau đó bắt đầu nhìn Lâm Niệm.

Cô gái ăn mặc đơn giản, chiếc váy hai dây màu trắng có dây vai mỏng buông trên bờ vai trắng nõn, để lộ xương quai xanh thanh tú. Đường cổ trơn, chân váy xòe thẳng thanh mảnh.

Ngũ quan càng không thể bắt bẻ.

Bản thân Cố Kỳ cũng là phú nhị đại, suốt ngày không học hành, nuôi dưỡng hàng loạt sở thích đốt tiền, khi còn học cao trung từng chơi đua xe với Giang Hoài nhưng đều bỏ dở giữa chừng. Chỉ có chụp ảnh là kiên trì cho đến bây giờ.

Không thiếu những người đẹp trong ngành công nghiệp người mẫu.

Nhưng sự xuất hiện của Lâm Niệm quá đặc biệt.

Cô có khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ, ngay cả trang phục cũng không chê vào đâu được, nhưng đôi mắt lại híp lại, hờ hững nhìn người khiến cô thêm vài phần lạnh lùng kiêu ngạo.

Sự pha trộn của nhiều khí chất khác nhau tạo nên nét quyến rũ độc đáo của cô.

"Cho nên."

Lâm Niệm nhai kẹo cao su hết lần này đến lần khác, đặt ngón tay lên lan can gõ hai lần, mặt không đổi sắc.

"Tôi có thể chứ?"