Chương 16: Ngủ sớm đi!

Giọng nói thanh thanh của cô gái cũng hơi khàn, nhẹ nhàng lơ lửng trong không khí.

Giang Hoài chỉ dừng một chút, sau đó nhướng mày, ánh mắt thâm thúy, mười phần hứng thú, mang theo một tia châm chọc, bàn tay to nắm lấy tay cô, hướng xuống dưới.

"Có thể.” Anh lười biếng nói.

Có con thỏ muốn vểnh tai lên giả dạng làm con sói vẫy đuôi, anh cũng sẽ diễn như vậy.

Lòng bàn tay anh áp vào mu bàn tay tinh tế, cảm giác bị khống chế lại một lần nữa đập vào gáy Lâm Niệm.

Lòng bàn tay cách lớp quần màu xám đặt ở giữa hai chân.

Nóng.

Đây là cảm giác đầu tiên của Lâm Niệm.

Lòng bàn tay không thể che kín hoàn toàn, nhiệt độ cực nóng vẫn có thể cảm nhận được qua không khí và vải vóc.

Lâm Niệm mím môi, tròng mắt hướng xuống nhìn thoáng qua.

Đũng quần rõ ràng là phồng lên, vải vóc dán vào, phác hoạ ra đường cong như ẩn như hiện.

Cảnh tượng đi nhầm vào phòng tắm ngày hôm đó lại hiện lên trước mắt cô.

Chàng trai có bờ vai rộng, eo thon, khe rãnh cơ bụng rõ ràng, đường nhân ngư kéo dài xuống dưới.

Còn có bộ phận khi đó không dám nhìn, hiện tại lại ở trong tay cô không đến một centimet.

Hơi thở của cô lại trở nên gấp gáp.

Giang Hoài cũng không trực tiếp ép cô dán xuống, chỉ treo lơ lửng trên không trung, chờ cô tự quyết định.

Không cần nhìn cũng có thể tưởng tượng ra biểu cảm đùa cợt trên khuôn mặt, nhưng Lâm Niệm không nhìn lên, cô thực sự có chút do dự.

Bản thân nụ hôn đã vượt quá giới hạn.

Tiến thêm một bước, con đường phía trước sẽ như thế nào, không một ai biết.

Tâm trí vốn đã rối bời của cô di chuyển một cách khó khăn, nhưng tay cô lại từ từ vô thức hạ xuống.

Giang Hoài không nói lời nào, rủ mắt xuống nhìn cô chằm chằm.

Xa xa có tiếng huýt sáo gấp gáp, trong đêm tối yên tĩnh của Nam Bình, nghe có vẻ đặc biệt không phù hợp. Không thể đánh thức những người đang ngủ, nhưng có thể kéo một số người ra.

Lâm Niệm đột nhiên tỉnh lại, cảm giác như mình bị một yêu ma nào đó chiếm giữ.

Cô cứng đờ không nhúc nhích, một tay vẫn bị anh nắm chặt, tiến không được, lùi cũng không xong.

"..."

Không khí trở lại im lặng.

Ngay lúc Lâm Niệm đâm lao phải theo lao, muốn cắn răng giả ngây ngốc, Giang Hoài động thủ.

Anh khịt mũi nhẹ, buông lỏng tay cô ra.

Nhiệt độ lòng bàn tay không tính là nóng tách ra khỏi mu bàn tay, những ngón tay thon dài buông ra, theo chủ nhân lui về phía sau, kéo dài khoảng cách, đặt ở bên chân.

Giang Hoài lười biếng nghiêng người, nhặt hộp thuốc lá trống rỗng, liếc nhìn cô một cái, xoay người đi vào phòng khách, ném vào thùng rác.

"Đi ngủ sớm một chút.” Anh lười biếng nói.

Bóng lưng mảnh khảnh thẳng tắp, dáng người cao lớn, chỉ là động tác tùy ý, trong mỗi cái giơ tay nhấc chân đều lộ ra cảm giác lãnh đạm. Giống như đã sớm ngờ tới.

Lâm Niệm dừng lại hai giây mới ý thức được người đàn ông này chưa bao giờ nghĩ đến việc yêu cầu cô giúp anh, chỉ là trêu đùa cô thôi.

Cô ồ một tiếng, đè xuống sự tiếc nuối không thể giải thích được, bước chậm vào phòng.

Lâm Niệm chậm rãi cất bước, trong đầu chậm rãi nhớ lại, sự tình làm sao lại phát triển đến mức này?

Cuộc gặp gỡ ban ngày dường như đã không còn ghê tởm và đáng sợ vào lúc này, thậm chí còn có cảm giác như nó đã xảy ra từ rất lâu rồi. Bây giờ cô chỉ nhớ rõ nụ hôn triền miên không thể giải thích được và mãnh liệt đó, còn có nhiệt độ mà cô không thực sự chạm vào.

Khóe miệng bị vô tình va phải vẫn còn đau nhức, cô cuộn tròn đầu ngón tay.

"Đúng vậy."

Lâm Niệm xoay người lại. Giang Hoài khoanh chân ngồi trên sô pha, màn hình điện thoại loé lên ánh sáng yếu ớt, anh nhìn cô chằm chằm hai giây, giống như đang suy nghĩ, nửa ngày nói tiếp.

"Tôi có thể đưa em......."

Đầu óc Lâm Niệm vẫn còn có chút hỗn độn, trong một ngày có quá nhiều chuyện xảy ra đã làm giảm độ nhạy cảm của cô, nghe đến đây, cô không chút nghĩ ngợi ngắt lời anh.

"Tôi không muốn anh đưa tiền."

"..."

Giang Hoài im lặng hai giây, thần sắc vi diệu nhìn cô, một lúc lâu sau mới nói tiếp.

“Ý tôi là, tôi có một người bạn làm nghề chụp ảnh, hình thức chia hoa hồng cũng tương tự như hình thức chia hoa hồng trước đây của em.” Nhắc đến Đàm Khôn, Giang Hoài lạnh lùng ấn lông mày, “Nhưng so với hắn thì đáng tin cậy hơn.”

"Nếu như em muốn, tôi có thể đưa em đến gặp cậu ấy."

"... À." Lâm Niệm nhất thời phản ứng lại, nhìn chằm chằm sàn nhà, có chút ngượng ngùng đáp.

Giang Hoài dựa lưng vào thành ghế sô pha, uể oải ngồi xuống, cười như không cười nhìn cô chằm chằm.

"Em cho rằng là cái gì?"

"Tôi hôn em mà chưa có sự đồng ý, cho em phí bồi thường?"