Chương 15: Đừng động.

Lâm Niệm kinh ngạc mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào sống mũi cao và hàng mi rũ xuống gần trong gang tấc.

Con ngươi tĩnh mịch đen nhánh của thiếu niên giống như đá vỏ chai, mê hoặc đến mức cô có thể chìm đắm trong đó.

Bàng hoàng, kinh ngạc, mất cảnh giác.

Đủ các loại cảm xúc trộn lẫn vào nhau, trong đầu trống rỗng ong ong. Mọi thứ xung quanh như biến mất, tiếng ve kêu ồn ào chợt xa chợt gần đến lạ lùng.

Hơi thở ấm áp mơn trớn một bên mặt, đôi môi thô bạo nhẹ nhàng áp lên, chóp mũi chạm nhau, hơi thở quyện vào nhau.

Sau khi trái tim ngừng một nhịp ngắn ngủi, nó liền đập nhanh trong l*иg ngực, gây ra một loạt chấn động rõ ràng.

Từ khoảng cách chưa đến một centimet, Giang Hoài nhấc mi mắt lên nhìn cô, nếp gấp mí mắt vô cùng sâu, đuôi mắt nhắm nghiền mang theo một tia hoang dã không thể bỏ qua vào giờ phút này.

Tư thế ngồi xổm ngẩng đầu quá mức bị động, dưới khí thế mạnh mẽ của anh, tựa hồ có chút khuất phục.

Hai cánh môi chạm nhau trong chốc lát, Giang Hoài dùng ngón tay cái bóp nhẹ cằm cô, hai hàm răng dễ dàng tách ra.

Đầu lưỡi thô bạo nhẹ nhàng miêu tả hình dáng của môi, sau đó khéo léo cạy ra kẽ hở của răng, dùng cực kỳ hung hăng xâm lược.

Đầu lưỡi quét qua hàm răng trắng nõn, tùy ý công thành đoạt đất.

Hô hấp càng lúc càng gấp gáp, môi cùng chóp mũi theo động tác cọ vào nhau, lưỡi mỏng cọ xát với thịt mềm trong miệng, kí©h thí©ɧ một trận run rẩy.

Hô hấp Lâm Niệm hỗn loạn, không theo quy luật chút nào, ngón tay lung tung nắm lấy góc áo.

Giang Hoài hơi lùi lại, một tay đỡ lưng cô trên lan can, một tay ôm ngang eo cô, cúi đầu hôn cô càng sâu.

Cơ thể dán chặt vào nhau, nhiệt độ cơ thể xuyên qua lớp quần áo mỏng.

Đầu lưỡi cuốn lấy chiếc lưỡi mềm mê người, quấn qua quấn lại mà mυ"ŧ lấy.

Thở gấp, tim đập nhanh, chân run run, thậm chí có một luồng hơi nóng chạy khắp cơ thể.

Cảm giác này quá kỳ diệu.

Đầu óc trống rỗng, chỉ còn lại các giác quan. Đầu lưỡi ướŧ áŧ quấn lấy nhau, bàn tay to vô thức trượt xuống eo, ôm chặt lấy eo thon.

Những ngón tay của Lâm Niệm xòe ra, nắm chặt lấy bờ vai rộng lớn của thiếu niên.

Nụ hôn đơn thuần cũng sẽ khiến đôi chân người ta mềm nhũn ra sao? Lâm Niệm không nghĩ được gì cả.

Mùi thuốc lá khuếch tán trong miệng, mang theo một chút vị đắng êm dịu làm người ta nhíu mày.

Giang Hoài lần đầu tiên nếm thử mùi vị của thứ gọi là thuốc lá kém chất lượng, nhưng lại thấy nó gây nghiện hơn bất kỳ loại thuốc lá nào mà anh từng hút.

Mũi lưu lại một mùi hương tuyết tùng nữ tính, trộn lẫn với mùi hương ngọt ngào của sữa tắm.

Cơn nghiện chết người.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây nhưng đôi môi và chiếc lưỡi của thiếu niên vẫn liều chết dây dưa.

Không biết hôn bao lâu, ngay cả ve sầu cũng ngừng kêu, Giang Hoài rốt cuộc thở ra một hơi, cuối cùng khẽ cắn môi, chậm rãi rời đi.

Hai người đều thở không ổn định, mũi áp vào nhau, thấp giọng thở dốc.

Lông mi mảnh mai của Lâm Niệm run lên, nhìn thấy sợi chỉ bạc nhỏ mơ hồ bị kéo ra khi môi hai người tách ra.

Gió vẫn thổi, làm tung mái tóc của cô gái và lướt qua phía sau họ.

Chú bên cạnh thỉnh thoảng ho vài tiếng, vang lên trong bóng đêm không người, cực kỳ yên tĩnh.

Không ai nói gì.

Trong đêm hè yên tĩnh nóng nực, hai người hôn nhau trên ban công nhỏ của căn nhà cho thuê.

Tất cả điều này có vẻ vô lý, nhưng lại có dấu vết mà lần theo.

Khóe mắt Lâm Niệm vẫn đỏ hoe, nhưng đã không còn nước mắt, ánh mắt long lanh, đôi môi thậm chí còn lấp lánh, mê người đến muốn mạng.

Đầu óc cô rối bời, cô đã quên mất vừa rồi tại sao mình lại rơi nước mắt.

Cơ thể quá mỏi, Lâm Niệm vô thức đưa tay vịn vai thiếu niên, ngón tay mảnh khảnh xòe ra, cố gắng ngả người ra sau và lùi ra xa, nhưng Giang Hoài đã dùng một tay ôm chặt eo cô và ấn cô trở lại.

Trái tim cách l*иg ngực đang đập dữ dội dưới lòng bàn tay cô, nó nóng không chịu nổi. Lâm Niệm như bị thiêu đốt, lòng bàn tay trượt xuống, mím môi đẩy anh.

“...Đừng cử động lung tung.” Thiếu niên thì thào.

Thanh âm của anh khàn khàn, ngữ khí đều đều, mí mắt nhướng lên, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm cô, giống như chú chó săn bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng cắn vào yết hầu thỏ trắng.

Lúc này Lâm Niệm mới cảm thấy giữa hai chân có thứ gì đó vừa nóng vừa cứng ép vào.

Không khí hoàn toàn yên tĩnh, hơi thở ngưng trệ trong giây lát. Hơn mười năm kinh nghiệm sống không phải là dài nhưng cũng không phải là ngắn, đủ để Lâm Niệm hình thành một tính cách bướng bỉnh và kiêu ngạo, nhưng không chịu thua kém.

Biết rõ núi có hổ nhưng vẫn đi lên núi.

Lâm Niệm dừng hai giây, sau đó ngước mắt lên nhìn anh chằm chằm.

Đôi tay trắng nõn gầy gò hơi cứng ngắc, vẫn chống bên hông anh, không có bởi vì bị cảnh cáo mà rút lui, mà chậm rãi trượt xuống.

Bốn mắt chạm nhau, thỏ trắng vểnh tai lên, lộ ra răng nanh không ngoan ngoãn.

"Muốn động không?"