Chương 8

Chương 8: Thời niên thiếu.

Xung quanh phòng tạm giam không có cửa sổ, chóp mái cao vài mét, trên phần mặt nghiêng gán thêm một chút thủy tinh. Cho dù trời quang cũng chỉ hắt vào được một chút tia sáng.

Toàn bộ bề mặt tường cũng được lắp tấm xốp hút âm thật dày. Nghe đâu, ở trong phòng giam này, dù có kêu trời vái đất như thế nào thì bên ngoài cũng không nghe được. Dù có muốn tự tử bằng cách đập đầu vào tường cũng không chết được.

Ở trong phòng tạm giam, Dụ Tranh Vanh ngửa mặt nằm ở trên chiếc giường duy nhất. Anh giương mắt nhìn lên tia sáng còn sót lại trên cửa sổ.

Kỳ Dật là trưởng ngục, là kẻ người gặp người sợ ở trong nhà tù, còn là Nazi hào sảng thu nạp “nam sủng”.

Trong phòng giam tăm tối, bụi bặm đang xoay xoay nhảy múa, nhảy nhót trong ánh sáng. Dụ Tranh Vanh nhớ lại kỹ càng tình huống gặp mặt với Kỳ Dật vào ngày hôm đó. Mỗi một câu, mỗi một động tác, mỗi một biểu cảm,… Cuối cùng, anh nhận ra ấn tượng sâu sắc nhất của mình chính là cái nốt ruồi lệ đỏ thắm nhỏ bé ở nơi khóe mắt của cậu.

Giống như mười mấy năm trước, khoảnh khắc gặp gỡ ở trong sân trường kia…

Lúc đó, Dụ Tranh Vanh lên năm hai của ngành tài chính. Tháng chín vẫn chưa trôi qua, anh đã thay một cô người yêu mới.

Bạn gái mới là hoa khôi của khoa bên cạnh. Khi khai giảng anh và cô cùng tham gia hoạt động đón tân sinh viên mới biết nhau. Nhắn tin, mời ăn cơm, tặng quà, rủ đi tự học. Theo đuổi hai tuần đã thành công tán đổ nàng.

Tuân thủ theo đúng trình tự, qua bước tự học là đưa bạn gái về ký túc xá. Nhưng sau vài ngày đón đưa, Dụ Tranh Vanh bắt đầu cảm thấy có gì đó sai sai.

Không phải nói là hoa khôi có vấn đề gì mà anh vốn cảm thấy có người theo dõi anh. Cảm giác mơ hồ này rất khó để miêu tả. Dường như luôn có một đôi mắt nhìn chằm chằm đằng sau lưng anh.

Không phải chỉ có buổi tối, hình như ngay cả buổi sáng cũng có người theo dõi anh.

Thậm chí không chỉ có ban đêm, mà dường như ban ngày anh cũng bị theo dõi.

Cô bạn gái hiện tại không có người yêu cũ. Dụ Tranh Vanh và người yêu cũ cũng chia tay trong hoà bình. Cho nên, suy đi tính lại, anh cho rằng người theo dõi đang nhắm đến bản thân anh.

Đêm hôm đó, mới chín giờ hơn, Dụ Tranh Vanh đưa bạn gái đến cổng ký túc xá. Cả hai đứng ôm hôn nhau một lúc. Sau đó, bạn gái cúi đầu chạy vào ký túc xá.

Dụ Tranh Vanh nhìn theo bóng dáng cô bước lên tầng mới xoay người rời đi. Chân anh lướt đi nhanh như gió.

Cảm giác khó chịu này lại xuất hiện nữa!

Dụ Tranh Vanh một lòng muốn bắt được kẻ bám đuôi nên anh nhanh chóng đi một mạch vào vườn hoa nhỏ. Sau khi đi lắt léo qua hàng cây cao rồi lại rẽ mấy vòng ngoằn nghoèo giữa núi giả, anh nhòm ngó gần đầu đường lại đảo mắt về phía lối vào của khu vườn hoa.

Không nằm ngoài dự đoán, cách đó không xa có người đang lưỡng lự tìm đường. Dường như người đó đang tìm kiếm thứ gì.

Dụ Vanh Tranh đi ra phía trước. Anh hô một tiếng: “Này!”

Người đó giật mình kêu lên. Người đó vừa quay đầu lại thấy là Dụ Vanh Tranh thì lập tức đứng như trời trồng.

Trăng sáng vằng vặc, bóng cây đu đưa. Người đối diện có mái tóc hơi cong, cắt ngắn ngang trán. Làn da trắng nõn, khóe mắt có một cái nốt ruồi lệ nhỏ màu đỏ thắm, được ánh trăng soi rọi cực kỳ dễ thấy.

“Kỳ Dật?” Sau khi thấy rõ kẻ bám đuôi, Dụ Vanh Tranh thẳng thừng gọi ra tên của kẻ đó —— người này là sinh viên mới chuyển đến, học kỳ này vừa mới chuyển vào lớp của anh. Bình thường im hơi lặng tiếng nên chỉ có kẻ làm lớp trưởng là anh đây mới có thể nhớ kỹ tên của cậu.

Kỳ Dật đứng dưới tán cây nhìn anh. Cậu căng thẳng đến mức cả người cứng đờ.

“Dụ Tranh Vanh.”

So sánh với hotboy có thành tích tốt, khả năng thể thao lại cực kỳ ưu tú như Dụ Tranh Vanh, là sinh viên chuyển trường, ở trường mới này, sự tồn tại của Kỳ Dật chỉ là con số không.

“Cậu theo dõi tôi?”

“Em…”

Nửa đêm, khu vườn nhỏ không có một bóng người. Trong tình huống bị tóm được rõ ràng, Kỳ Dật hiển nhiên không thể tìm ra lý do nào khác.

Khi cậu ngầm thừa nhận, Dụ Vanh Tranh hỏi tiếp: “Vì sao? Tôi khiến cậu khó chịu chỗ nào?”

Kỳ Dật im lặng không nói mà chỉ lắc đầu.

“Rốt cuộc là vì sao?”

“Em…”

Đêm đó có lẽ ánh trăng khiến lòng người quá mức say mê, Kỳ Dật chăm chú nhìn Dụ Vanh Tranh. Sau một hồi im lặng, cuối cùng cậu cũng buột miệng tỏ tình với anh.

“Theo dõi anh vì… Em thích anh!”

Dụ Vanh Tranh nhìn cậu chằm chằm tựa như anh chẳng hề hiểu nổi cậu đang nói gì.

Kỳ Dật thẳng thắn thổ lộ ra. Hoàn toàn che giấu nguyên do liên quan giữa Dụ Tranh Vanh và cậu.

Kỳ Dật là gay. Cậu hoàn toàn không có cảm giác yêu đương với phái nữ.

Một năm trước, Dụ Vanh Tranh đến trường cậu tổ chức hoạt động. Kỳ Dật vừa nhìn thấy anh đã cảm nắng. Sau đó, cậu thỉnh thoảng đến trường của Dụ Vanh Tranh chỉ vì muốn nhìn anh từ xa một chút.

Có lúc thỏa mãn, có lúc lại không.

Càng không được gặp lại càng muốn gặp. Giữa kỳ nghỉ hè của năm nhất lên năm hai có một kỳ thi chuyển ban. Mọi người thường gọi đó là “lần đầu thai thứ hai”. Kỳ Dật dốc sức ôn tập. Cuối cùng cũng thành công đoạt hạng hai từ trường đại học cũ trúng tuyển vào trường học của Dụ Vanh Tranh, vào lớp của Dụ Tranh Vanh.

Cậu sốt ruột chờ đợi khai giảng năm hai. Sinh viên khoa tài chính không được coi là nhiều. Tất cả sinh viên chuyên ngành của trường đều học một nơi. Sau khi chính thức khai giảng, khi đi học, Kỳ Dật luôn ngồi ở sau mấy hàng chính là để có thể luôn luôn nhìn thấy Dụ Vanh Tranh.

Nhưng chưa trải qua một tháng, cậu bắt đầu tò mò cuộc sống của Dụ Vanh Tranh sau khi tan học. Cậu bèn lén theo dõi anh.

Truy tìm thông tin cá nhân của người khác giống như ma túy. Hết lần này đến lần khác, Kỳ Dật không thể kiểm soát được bản thân mình.

“Thực sự xin lỗi! Em biết làm như vậy là không đúng nhưng em không thể chịu đựng được việc không nhìn thấy anh.” Kỳ Dật cúi đầu xin lỗi về phía Dụ Tranh Vanh, “Đứng nhìn từ xa… là được rồi!”

Nghe hết lời giải thích của Kỳ Dật, khuôn mặt của Dụ Vanh Tranh tái mét. Đồng tính luyến ái? Bên trong bóng tối dường như truyền ra một vài vấn đề như vậy. Nhưng Dụ Tranh Vanh chưa từng nghĩ đến bản thân sẽ có bất cứ liên quan gì đến đồng tính luyến ái cả.

Mà lúc này đây, một kẻ đồng tính luyến ái bằng xương bằng thịt đứng ở trước mặt của anh, nói với anh rằng: “Thích.”.

Kỳ Dật nói những chuyện này thật sự khiến anh không thể nào chấp nhận được.

“Tôi thích phụ nữ.” Im lặng lúc lâu, Dụ Tranh Vanh gượng gạo nói.

“Em biết,” Kỳ Dật ngẩng đầu, cậu lặng lẽ nhìn anh nói: “Em không cần anh đáp trả.”

Dụ Tranh Vanh quay đầu về hướng khác. Anh miễn cưỡng bản thân lơ đi vẻ mặt đáng thương đến cực cùng của Kỳ Dật.

“Đừng có bám theo tôi nữa!”

Dứt lời, anh quay người đi mất.

Sau đêm hôm ấy, cảm giác bám đuôi kỳ dị thực sự biến mất.

Từ thu sang đông, cuộc sống đại học của Dụ Tranh Vanh bình lặng, suôn sẻ. Chỉ có chuyện thay đổi duy nhất chính là không biết vô tình hay cố ý, anh bắt đầu chú ý đến Kỳ Dật, người luôn ngồi ở nơi góc lớp.

Khi mỗi lần anh giả vờ lơ đãng nhìn về phía góc lớp, anh chắc chắn sẽ chạm phải ánh mắt không kịp trốn tránh của người kia.

Thật lòng mà nói, ngoại hình và khuôn mặt của Kỳ Dật cũng ổn, chỉ có tính cách hơi hướng nội, không có giao tiếp với mọi người trong lớp. Thỉnh thoảng có nữ sinh tỏ ra mờ ám với cậu đều như đá chìm xuống biển. Dần dần, có tin đồn rằng khi mới vào trường cậu đã có bạn gái.

Đối với mấy tin đồn này, Dụ Tranh Vanh cười nhạt —— anh không biết mình có phải là người duy nhất biết bí mật của Kỳ Dật hay không. Tóm lại, anh cũng chẳng muốn nói cho những người khác.

Còn về phía Kỳ Dật, sau cái đêm tỏ tình với anh, cậu cũng tuân thủ lời hứa, không gây thêm rắc rối gì cho anh nữa.

Có một người yêu thầm vừa lòng như vậy, dần dần, Dụ Tranh Vanh cũng trở thành thói quen.

Khi đêm khuya vắng lặng, thỉnh thoảng anh sẽ nhớ đến thiếu niên có nốt ruồi lệ nơi khóe mắt, nhớ đến cậu ta ở dưới ánh trăng nói, “Em không cần anh đáp trả.”

Nhưng đối với thể loại “yêu thầm không cần đáp lại” này, Dụ Tranh Vanh cười khinh.

Đàn ông đàn ang, thích gì thì phải cố gắng dốc toàn bộ sức lực để theo đuổi nó, đạt được nó, sử dụng nó, chiếm lấy nó, biến nó hoàn toàn trở thành thứ của riêng mình.

Kiểu thích lén lút, cẩn thận từng li từng tí như Kỳ Dật đây, thật sự là biếи ŧɦái.

Thử so sánh, xưa nay Dụ Tranh Vanh anh vốn không phải kẻ hèn nhát. Ví dụ như chuyện yêu đương của anh với bạn gái, hôn được, sờ được, tự nhiên cũng sẽ lên giường mà thôi.

Vào hôm sinh nhật của nàng, Dụ Tranh Vanh chuẩn bị quà tặng, bít-tết, hoa hồng, rượu vang, bánh ga-tô. Anh dùng lời ngon tiếng ngọt chuốc say nàng đến năm sáu phần. Sau đó, cả hai đặt phòng ở khách sạn bên cạnh.

Vào phòng, cả hai hôn tới tấp. Mấy phút sau, một tay của Dụ Tranh Vanh cởi khóa áσ ɭóŧ của nàng, một tay khác di chuyển đến nơi cần đến, chạm vào qυầи ɭóŧ bên trong của nàng…

Đã hoàn toàn ướŧ áŧ.

Ngón tay của anh vuốt ve, luồn vào nơi riêng tư trơn nhẵn rồi xoa nắn. Cơ thể của nàng mềm mại, sà vào l*иg ngực của anh, kêu rên loạn nhịp.

Dụ Tranh Vanh sờ vào túi. Anh lấy ra bαo ©αo sυ đã chuẩn bị trước, dỗ dành nàng cởi bỏ từng lớp quần áo.

Cung đã lên dây thì không bắn không được. Trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc kia, điện thoại trong túi áo của nàng bất chợt vang lên.

Giai điệu kia quái gở lại ầm ĩ. Dụ Tranh Vanh tìm điện thoại xung quanh để tắt nó đi. Hoa khôi nghe thấy âm thanh kia thì vẻ mặt lập tức thay đổi.

“Ba mẹ em!”

Nghe nói, giáo dục của gia đình cô rất nghiêm khắc. Điện thoại cha mẹ không nghe sẽ bị mắng một hồi. Cô vội vàng tìm điện thoại, đẩy Dụ Tranh Vanh ra để nghe điện thoại.

Sau một hồi “dạ dạ vâng vâng”, cô tắt điện thoại, nhặt từng món đồ trên mặt đất lên để mặc vào.

“Ba mẹ em bỗng dưng đến tổ chức sinh nhật cho em, họ đang chờ ở cổng trường. Em phải chạy về ký túc xá đây!”

Dụ Tranh Vanh không nói một lời. Anh sầm mặt nhìn cô chạy ra khỏi phòng.

Cửa “rầm” một tiếng đóng lại trước mặt anh. Dưới thân cứng rắn của anh đến mức đau đáu, trong lòng anh đang cố gắng đè nén một đống lửa.

Du͙© vọиɠ là bếp, rượu là chất dẫn, ngọn lửa này bùng cháy, cháy càng ngày càng cao, từ phía dưới cơ thể đốt đến đại não, hoàn toàn nuốt sống lý trí của anh.

Dụ Tranh Vanh cầm điện thoại di động lên. Anh không cần suy nghĩ mà tìm số điện thoại của Kỳ Dật, ấn nút gọi.

“Alo?”

“Kỳ Dật. Tôi là Dụ Tranh Vanh.”

Đầu dây bên kia điện thoại hoàn toàn bị dọa sợ, một lúc lâu vẫn chưa có tiếng đáp trả.

“Cậu đang nghe không?” Dụ Tranh Vanh hơi bực bội.

“Có! Có! Em đây!” Kỳ Dật vội vàng trả lời, “Anh tìm em ư?”

“Tôi ở phòng số 2309, nhà nghỉ Hải Dương bên cạnh trường học.” Giọng của Dụ Tranh Vanh trầm mà rõng rạc, “Muốn được làʍ t̠ìиɦ với tôi… Đến đây ngay.”