Chương 9

Chương 9: Dụ Tranh Vanh, đυ. em được không?

Chạy vội đến nhà nghỉ ven đường, Kỳ Dật liên tục nghĩ đến cú điện thoại vừa mới nhận được kia. Cậu cứ chắc mẩm mình đã nghe nhầm, hoặc Dụ Tranh Vanh chỉ muốn tìm cớ dạy cho cậu một bài học.

Nhưng khi mở của phòng 2309 ra, cậu nhìn thấy Dụ Tranh Vanh cởi trần, phía dưới đang quấn khăn tắm vào thì cậu hoàn toàn hiểu rằng, Dụ Tranh Vanh không nói đùa với cậu.

Giữa đàn ông với nhau thì không phải nói nhiều, Dụ Tranh Vanh ngồi ở mép giường, anh nói hai câu về tình huống trước đó.

“Mới thuê phòng với bạn gái, vừa cởi sạch quần áo thì cô ấy nghe điện thoại của ba mẹ. Bị gọi đi rồi.”

Kỳ Dật nhìn anh. Cậu ngơ ngác gật đầu.

“Tôi thích phụ nữ.” Dụ Tranh Vanh nói, “Nhưng tôi cũng không ghét đàn ông.”

Con ngươi của Kỳ Dật sáng lên, cậu mừng rỡ nhìn anh.

“Đừng hiểu lầm. Tôi sẽ không yêu đương với đàn ông.” Dụ Tranh Vanh phẩy phẩy tay về phía cậu, “Nếu chỉ là lên giường thì có thể thử một chút.”

Một câu “có thể thử một chút” làm dấy lên hi vọng trong lòng của Kỳ Dật. Cậu do dự nhìn anh một lúc thì khẽ nói: “Em có thể chứ?”

Nhìn lướt qua ánh mắt lo lắng lại tràn ngập mong đợi của Kỳ Dật, một cảm giác chinh phục khó nói lên lời dấy lên trong lòng của Dụ Tranh Vanh.

So với những cô nàng đỏng đảnh thích nịnh nọt kia, Kỳ Dật xinh đẹp như vậy, mình ngoắc ngoắc ngón tay là chạy tới ngay, lại còn phải thấp thỏm hỏi anh, có đủ tư cách lên giường với anh hay không.

Trong vô thức, thân dưới của anh đã cương cứng đến phát đau.

Liếʍ môi một cái, Dụ Tranh Vanh cất lời: “Cởϊ qυầи áo ra. Tôi nhìn xem có hứng chơi cậu hay không.”

Tuy Kỳ Dật nghe vậy mặt đỏ lên nhưng cậu lại ngoan ngoãn mà nghe lời, bắt đầu cởϊ qυầи áo.

Áo khoác, áo thun, quần jean… Từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài. Cậu cởi bỏ từng lớp quần áo của mình. Khi kéo qυầи ɭóŧ xuống, cậu có chút do dự. Không phải cậu cảm thấy ngại ngùng mà cậu sợ Dụ Tranh Vanh nhìn thấy cơ thể của người cùng giới sẽ mất hứng, tắt n*ng.

May mắn thay, Dụ Tranh Vanh nhìn chằm chằm dưới háng của cậu một lúc, vẻ mặt của anh cũng không thể hiện ra sự chán ghét nào cả.

Ngược lại, Kỳ Dật bị anh nhìn đến cương cứng.

Dụ Tranh Vanh khẽ cười trừ, thản nhiên để lộ thân dưới bên trong khăn tắm màu trắng, dươиɠ ѵậŧ bên dưới đã nhô lên rất cao.

“Liếʍ ra giúp tôi.”

Kỳ Dật thầm hít một hơi. Cậu chầm chậm đi tới trước mặt anh. Đầu gối của cậu chạm đất, quỳ gối giữa hai chân của anh.

Mở năm ngón tay ra, Dụ Tranh Vanh đưa lòng bàn tay ấn sâu vào gáy của cậu.

“Liếʍ cho người khác bao giờ chưa?”

Kỳ Dật lắc đầu.

Khóe miệng của Dụ Tranh Vanh hơi nhếch lên: “Liếʍ cho tôi.”

“Ừm” khẽ một tiếng gần như không thể nghe thấy được, Kỳ Dật tiến đến phía trước dươиɠ ѵậŧ của Dụ Tranh Vanh, lè lưỡi liếʍ một chút lên qυყ đầυ bừng bừng khí thế.

Từ đầu lưỡi cảm nhận được một chút vị mặn, Kỳ Dật hơi há miệng, giữa đầu lưỡi và qυყ đầυ kéo ra một sợi chỉ nhỏ màu bạc.

Một bên chậm rãi liếʍ láp, một bên hừng hực khí thế. Dụ Tranh Vanh nặng nề thở hắt ra. Anh ấn đầu cậu về phía dưới hông của mình.

“Há mồm.”

Kỳ Dật hé miệng để dươиɠ ѵậŧ của Dụ Tranh Vanh dễ dàng chuyển động trên đầu lưỡi trơn mềm, trực tiếp đâm vào trong miệng của cậu.

Dươиɠ ѵậŧ đâm đến cổ họng. Đột nhiên, cậu cảm thấy một trận buồn nôn ập tới. Kỳ Dật nôn khan vài tiếng, cổ họng của cậu đóng lại một chút. Dụ Tranh Vanh bị kẹp đến mức thoải mái híp mắt lại.

“Ô…”

Anh một bên hưởng thụ cảm giác ấm áp giữa môi và lưỡi của Kỳ Dật, một bên ấn chặt đầu của cậu không cho cậu đẩy dươиɠ ѵậŧ ra.

Kỳ Dật là một thằng con trai. Bị anh – một thằng con trai khác ghì xuống háng, có thể muốn làm gì thì làm, chơi sao thì chơi.

Thật sự không biết do cái miệng dưới thân này hay do Kỳ Dật đang liếʍ giúp anh mà anh cảm thấy vô cùng kí©h thí©ɧ.

Lúc thì anh đâm tới tấp vào trong miệng của Kỳ Dật, không muốn di chuyển thì để Kỳ Dật dùng đầu lưỡi liếʍ cho anh, dùng miệng liếʍ cho anh.

Nhưng dựa vào sự chịu đựng của Dụ Vanh Tranh, đây là lần đầu tiên Kỳ Dật buscu cho người khác nên cậu liếʍ cả nửa tiếng vẫn không thể khiến anh bắn được.

Thời gian trôi qua, cảm giác nửa vời khiến Dụ Tranh Vanh khó chịu. Sau mấy lần mạnh mẽ đâm rút, anh rút dươиɠ ѵậŧ của mình từ trong miệng Kỳ Dật ra.

“Không được rồi!” Từ trên giường, Dụ Tranh Vanh đứng lên, anh tỏ vẻ muốn bỏ đi.

“Đừng! Đừng!” Kỳ Dật lập tức quỳ xuống, thoắt cái ôm lấy chân của anh: “Đừng đi…”

Dụ Tranh Vanh trịnh thượng nhìn cậu. Anh không đáp không rằng.

Kỳ Dật ôm chặt chân của anh. Vành mắt của cậu đã đỏ ửng.

“Dụ Tranh Vanh, đυ. em được không?”