Chương 2

Chương 2: “Bình thường, tôi không thích hàng còn trinh.”

“Lần đầu gặp nhau… Tôi thấy cái cách nó nhìn tôi. Tôi đã biết thừa cái động của nó ngứa rồi.”

Trong nhà tù, phần lớn tù nhân bị giam vào đây đều là tội phạm bạo lực. Bọn họ vốn nằm ở tận cùng dưới đáy của xã hội. Bị giam ở nhà tù cảng Hắc Thủy đồng không mông quạnh này mấy năm, khi bọn họ nghe Dụ Tranh Vanh bắt đầu nói những lời thô tục. Nhiều người không chịu được mà thò tay nắm lấy thằng em bên dưới của mình.

“Ông Du! Ông lại khoác lác rồi đấy! Con gái của phó thị trưởng muốn loại đàn ông nào chả được? Cho dù là ông, chắc chắn ông cũng phải theo đuôi bám gót ả rất lâu thì ả mới cho ông chơi.”

“Im mồm!” Người bên cạnh nắm thằng em của mình và hét lên, “Anh Du! Anh mặc kệ thằng đấy. Anh nói tiếp đi! Nhanh lên…”

Dụ Tranh Vanh cười khẩy, anh nói chậm rãi: “Nó mới gặp tôi mấy lần đã tỏ tình với tôi. Tôi nói, đừng đùa những thứ ngớ ngẩn đó nữa, chăm sóc tốt cho người anh em của tôi thì nói chuyện tiếp.”

“Chèm chẹp! Ông Du, ông ghê thật! Ả ta nói như nào?”

“Không nói gì. Đi thuê phòng luôn. Cởi sạch quần áo, vểnh cái mông lên, liếʍ cho tôi đây.”

Dụ Tranh Vanh vừa dứt lời, trong phòng giam, hai dạng lời nói “anh Du ngầu thật” và “ông Du chém kinh đấy” thay phiên vang lên.

Dụ Tranh Vanh không quan tâm. Anh nói tiếp: “Đây là lần đầu tiên nó bú ©υ cho đàn ông. Kỹ thuật của nó cực kỳ tệ. Liếʍ cả buổi tôi vẫn chưa bắn. Nó thấy tôi mặc quần vào, chuẩn bị đi thì nó cuống quýt quỳ trên mặt đất, ôm chân của tôi, cầu xin tôi chơi nó.”

Nói tới đây, cả phòng giam nào đâu còn quan tâm tới thật giả. Bọn họ chỉ coi đây là một câu chuyện tìиɧ ɖu͙© giúp cho tuốt súng mà thôi.

“Dụ Tranh Vanh. Chơi em…”

Xuyên qua thời gian và không gian, trong đầu Dụ Tranh Vanh bỗng hiện ra cảnh tượng của ngày hôm đó, giọng nói khẩn khoản cầu xin của người nào đó.

“Tôi gọi nó là đồ đĩ. Tôi đá mũi giày vào vυ" của nó, sai nó vạch lỗ ra cho tôi xem…”

“Ô hô hô! Màu gì thế?”

Người xung quanh vội vàng hỏi.

“Màu rất nhạt. Nó quỳ trên mặt đất. Bờ mông của nó vểnh lên rất cao. Hai tay của nó vạch ra rồi nó nói nó chưa từng cho thằng nào chơi cả. Nó xin tôi phá trinh nó.”

Anh chẳng ngạc nhiên khi phía dưới của anh cũng cương cứng đến đau đáu. Anh nhớ tới cảnh lần đầu tiên làʍ t̠ìиɦ với người nọ, Dụ Tranh Vanh vẫn hưng phấn mãi. Thậm chí nhiều khi làʍ t̠ìиɦ, anh không có cảm xúc gì với vợ. Nhưng anh chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ quỳ xuống cầu xin anh ȶᏂασ vào của người nọ, anh sẽ lập tức cương lên.

“Ngón tay của tôi thử cắm vào một chút. Thực sự rất chặt. Không giống vẻ đã bị người chơi hỏng.” Tay của Dụ Tranh Vanh thò vào trong qυầи ɭóŧ. Anh nắm chặt dươиɠ ѵậŧ của mình, sục lên xuống, “Trong cái lỗ đó rất nóng, mυ"ŧ ngón tay của tôi rất chặt. Tôi mới thử đút vào mấy cái. Nó đã rêи ɾỉ mãi.”

“Mẹ nó! Học đại học nhiều đúng là mồm mép! Tôi sướиɠ chết mất!”

“Câm mồm để nó nói tiếp!” Tù nhân bên cạnh vừa xúc động nói ra một câu đã bị người khác mắng ngay lập tức.

Dụ Tranh Vanh bị ngắt lời, anh nghiêng người tìm một góc thoải mái hơn trên chiếc giường chật hẹp… Thủ da^ʍ.

“Sau đó thì sao? Anh Du. Sau đó thì sao?” Người bên cạnh vội vàng hỏi.

“Sau đó?” Tay của Dụ Tranh Vanh vuốt ve dươиɠ ѵậŧ của mình, anh nói: “Tất nhiên là nắm lấy vυ" nó, thúc mạnh vào trong!”

“A~~” Vài tiếng kêu rên phát ra từ nơi tăm tối. Có người đã bắn ra rồi.

“Đây là lần đầu tiên của nó. Có lẽ thực sự rất đau. Tôi chơi từ phía sau nên không nhìn thấy khuôn mặt của nó. Nhưng ngay cả bờ mông của nó cũng cứng đờ lại. Bên trong càng cắn chặt hơn.”

“Bố mày còn chưa được chơi hàng còn trinh bao giờ. Mẹ kiếp! Cuộc đời này thật bất công mà!” Có người thở hồng hộc nói.

“Bình thường, tôi không thích hàng còn trinh.” Dụ Tranh Vanh nghiêng người dựa vào đầu giường. Anh sục từ từ cậu nhỏ của mình, anh nói: “Rất chặt, không có kinh nghiệm, đâm vào sẽ gào thét, chơi không đã.”

Tiếng dè bỉu phát ra bốn phía.

“Nhưng nó cũng khá được.” Dụ Tranh Vanh không màng đến những tiếng dè bỉu. Anh liếʍ môi và nói tiếp: “Tôi đánh mông nó và bảo nó thả lỏng. Sau khi mông của nó bị tát đỏ thì chơi sướиɠ hơn nhiều…”

“Chẳng bao lâu, cái lỗ của nó đã bị đυ. lỏng ra. Giọng nói của nó cũng thay đổi. Nó kêu càng ngày càng dâʍ đãиɠ. Cái mông đang đong đưa cũng bắt đầu chảy ra nước. Nó cầu xin tôi chơi nó mạnh hơn.”

“Nó vừa bị chơi vừa nói yêu tôi. Nó bằng lòng cho tôi chơi nó cả đời…”

“Á…Á…Ư…” Trên giường của khỉ con phát ra tiếng kêu nứиɠ tình như con khỉ. Nó chửi: “Mé, đυ. má!”

Trong phòng giam u ám, đủ kiểu thở dốc ồm ồm quẩn quanh. Mà bản thân Dụ Tranh Vanh, sau khi miêu tả cả câu chuyện tìиɧ ɖu͙© bằng lời nói tục tằng, anh cũng sung sướиɠ bắn ra.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng sữa bắn tung tóe đầy tay. Vào khoảnh khắc lêи đỉиɦ, thần kinh của Dụ Tranh Vanh thả lỏng. Anh thì thào nói nột câu mà chẳng ai nghe thấy được. Anh nói:

“Em ấy nói em ấy yêu tôi.”