Chương 9. Trên xe buýt phiền phức (H)



Thế giới này tất cả đều cùng tìиɧ ɖu͙© có quan hệ chặt chẽ không thể tách rời, kể cả xe buýt cũng là như vậy.

Khinh Lam cản lại được xe buýt sắp đóng cửa, phát hiện ghế ngồi của nữ trên xe đã bị ngồi đầy, cô thở dài, không biết nên xử lý thế nào mới tốt.

Ghế ngồi chuyên dụng cho phụ nữ là để các nữ nhân không muốn cùng nam nhân hoan ái chuẩn bị. Bọn chúng mềm mại thoải mái dễ chịu, hai bên còn có lan can, so với chỗ ngồi bên nam thoải mái hơn, chỉ còn một chỗ ngồi chính giữa, có một cây gậy đấm bóp to dài xuất hiện, thuận tiện cắm vào bên trong tiểu huyệt nữ hành khách.

Bình thường phương tiện giao thông cũng sẽ không thu phí phụ nữ, bởi vì thân thể bọn họ chính là thù lao tốt nhất. Khinh Lam muốn đi ngân hàng, cho nên trước đó không thể bị người khác rót tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào, nếu như không thể giành được ghế ngồi cho nữ, mọi việc sẽ trở nên khá là phiền toái.

Cô cũng không thể đi xin các nam nhân đừng bắn bên trong?

Dù sao đây là xe buýt, ngoại trừ chỗ ngồi nữ nhân không ai quấy rầy, những nữ nhân khác đều là muốn bị nam nhân thao, mặc kệ là dạng nam nhân nào, đều không có quyền cự tuyệt.

Khinh Lam do dự dò xét bốn phía, muốn tìm một nam nhân dễ nói chuyện, xin hắn không đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào, lại phát hiện Ninh Ninh đang đứng cách đó không xa sớm hơn cô một bước đi đối với một người đàn ông trung niên phong độ làm điệu làm bộ.

Không phải nói tương lai muốn gả cho biểu ca sao? Thế nào chỉ chớp mắt lại đi quyến rũ người khác?

Khinh Lam lắc đầu, nhìn thấy phía sau Ninh Ninh còn có một chỗ ngồi bình thường còn trống liền đi nhanh qua ngồi xuống.

Nếu như vận khí tốt, dọc con đường này không có nam nhân muốn thao cô thì tốt.

Đáng tiếc sự thật chứng minh vận khí của cô cũng không tốt.

"Sao cô lại đáng ghét như vậy? Không thấy được đây là chỗ ngồi của tôi sao?" Ninh Ninh phát hiện ra, chống nạnh nói.

"Cô không phải nói chuyện phiếm cùng người kia sao, tôi còn tưởng rằng cô muốn ngã trên đùi hắn!"

Ninh Ninh vốn thật sự là nghĩ như vậy, đại thúc kia có một loại khí chất thành thục già dặn, cô lần đầu nhìn thấy hắn đã muốn bị hắn làm. Thế nhưng vừa nhìn thấy Khinh Lam liền giận không chỗ phát tiết, gác cổng ca ca tại sao lại bất công như vậy? Không phải chỉ là cái vυ" so với nàng lớn hơn một chút sao?

"Không được, là tôi tới trước, cô tránh ra cho tôi!"

Khinh Lam thở dài, nha đầu này có thể là bị làm cho hư rồi, nhưng bây giờ cô cũng lười so đo, trước khi đến ngân hàng, cô không muốn phức tạp. Thế là cô không tiếp tục tranh luận, trực tiếp nhường chỗ ngồi lại, quay người đi đến cửa sau.

Không nghĩ tới mới vừa đi hai bước, Ninh Ninh đột nhiên nổi điên, giơ chân đá cô một cước. Khinh Lam đứng không vững trực tiếp té ngã trên đất, đầu gối cũng bị ngã đau nhức.

Lần này cô thật sự tức giận, "Cô có bị bệnh không?"

Ninh Ninh dương dương đắc ý cười hai tiếng, nhìn thấy dáng vẻ Khinh Lam chật vật, trong lòng vui vẻ không ít, nhưng kế tiếp cô ta liền không cười được.

Nam nhân trung niên kia ban nãy cô muốn nói chuyện đột nhiên kéo Khinh Lam vào trong l*иg ngực của mình, bàn tay xoa xoa đầu gối. "Đau sao?"

"Không sao, cám ơn ông, a... Cảm ơn ngài!" Khinh Lam lúc này mới phát hiện người này không chỉ có dáng dấp đẹp mắt, còn có một loại cảm giác nam nhân trung niên đặc thù trầm ổn, đáng tin, mê người, đối với tiểu cô nương hai mươi tuổi có lực hấp dẫn chí mạng.

"Không cần khách khí như thế!" Nam nhân ôn nhu cười một tiếng: "Gọi ta Lưu thúc thúc là được."

Bàn tay bắt đầu ở trên thân Khinh Lam di chuyển, kiểm tra từng tấc da thịt của cô: "Ngoài chân ra, còn có chỗ nào đau không? Eo có bị thương không?"

"Không, không có."

"Vậy là tốt rồi. Cái mông đâu? Để thúc thúc sờ thử, có bị ngã sưng lên không?"

Tay của hắn sạch sẽ thon dài, mang theo nhiệt độ ấm áp xoa lên cánh mông của cô, Khinh Lam như bị bỏng, phát ra một tiếng rêи ɾỉ rất nhỏ.

Nam nhân nhạy cảm phát giác được phản ứng của cô, ôn nhu hỏi: "Thế nào, có phải nơi này đau hay không?"

"Không... Không đau..." Không biết tại sao, Khinh Lam đối với sự quan tâm của hắn có chút xấu hổ.

"Vậy trong này thì sao?" Ngón tay thon dài không nhanh không chậm trượt vào khe hở, đầu ngón tay nhẹ nhàng khều lấy tiểu huyệt ướt sũng, giọng nói trầm thấp dễ nghe mang theo ý cười: "Xem ra là nơi này ngã đau, khóc đến ra nước rồi!"

"Ừm... Lưu thúc thúc... Người đừng..."

Tiếng của Khinh Lam lập tức bị một tiếng khác to hơn đè tới, Ninh Ninh tiếng khóc nức nở cầu khẩn: "Không muốn như vậy... Tôi không muốn bị các người chơi..."

P/S: VOTE CHO EM ĐỂ EM CÓ ĐỘNG LỰC ĐI , MẤY CHẾ ^^