Chương 8. Thay phiên bị gác cổng thao khóc (H)

(Chú thích tiêu đề: ý nói Ninh Ninh với Khinh Lam)

Nữ sinh đi về phía trước hai bước, cố ý để cho bầu vυ" to của mình run rẩy, nũng nịu nói: "Em tên Ninh Ninh, gác cổng ca ca, anh tên là gì vậy?"

"Biểu ca!" Khinh Lam không cho hắn thời gian trả lời, ôm cổ hắn nũng nịu, "Em không chịu nổi... Tiểu huyệt thật ngứa... Mau tới thao em nha... Không cho phép anh cười với cô ta... Anh đã nói thích em nhất..."

"Biết mình sai rồi à?" Nam nhân nhíu mày hỏi.

"Biết... Sau này cũng không dám nữa... Biểu ca nhanh dùng côn ŧᏂịŧ lớn thao em... Thật thoải mái... Thích nhất biểu ca thao em... Đến đây... Đến bóp bầu vυ" của em... Đánh mông em đi..." Khinh Lam quấn lấy hắn dâʍ đãиɠ uốn éo cái mông, tiểu huyệt đem dươиɠ ѵậŧ lớn kẹp chặt chẽ, dù là nếp uốn bên trong đều bị dươиɠ ѵậŧ thô to chống ra, cũng không chịu buông lỏng, "A... Biểu ca côn ŧᏂịŧ thật lớn... Côn ŧᏂịŧ lớn nhất thao em... A... Muốn đi... Muốn bị biểu ca thao chết..."

Hộŧ ɭε phình lên treo phía trên âʍ đa͙σ, đại qυყ đầυ mỗi lần ra ngoài đều có thể đem nó đính đến vừa xót lại vừa ngứa, Khinh Lam cố ý làm cho mình thật dâʍ đãиɠ, cô lúc đầu chỉ là muốn chọc giận học muội không hiểu chuyện phía sau, thế nhưng là biểu ca giống như xem thấu ý nghĩ của cô, đại côn ŧᏂịŧ thật sự là không lưu tình chút nào đâm vào.

Âm hạch nhỏ bị lôиɠ ʍυ hắn nồng đậm đâm đến ngứa ngáy, huyệt da^ʍ để hắn đâm nát, dâʍ ŧᏂủy̠ như dòng nước chảy mãi không hết. Phản ứng dâʍ đãиɠ như vậy cũng làm cho hắn sắc dục tăng vọt, hắn không để ý Khinh Lam nhỏ giọng cầu xin tha thứ, côn ŧᏂịŧ to lớn bên trong tiểu huyệt mạnh mẽ đâm tới, qυყ đầυ lớn như trứng vịt như muốn xuyên thẳng tử ©υиɠ.

"Biểu ca xin anh... Mau thao tiểu huyệt dâʍ đãиɠ xuyên tới tử ©υиɠ... A... Sảng khoái... Tới... Tiểu huyệt dâʍ đãиɠ bị côn ŧᏂịŧ lớn biểu ca làm tiết ra..."

Khinh Lam ngóc đầu lên, toàn thân căng cứng treo ở trên thân hắn, tiểu huyệt không ngừng run rẩy hút lấy côn ŧᏂịŧ, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c thuận theo côn ŧᏂịŧ chảy ra. Đại qυყ đầυ cắm ở trong huyệt da^ʍ nhỏ, mã nhãn bị âm tinh cọ rửa không ngừng, trước đó hắn giữ thật lâu cũng không có cảm giác muốn bắn, bây giờ lại kêu lên một tiếng đau đớn, lập tức liền muốn bắn vào âʍ đa͙σ cô.

"Không được... A... Đừng bắn vào... Em còn muốn đi ngân hàng... Biểu ca... Không cho phép anh bắn vào..."

"Không bắn vào cũng được, nhưng mà em ban đêm nhất định phải tới tìm tôi, có thể làm được không?" Hắn chịu đựng muốn bộc phát cảm giác vì chính mình tranh thủ kiếm chút lợi, Khinh Lam không dám do dự, vội vàng gật đầu, "Được... Ban đêm em đi tìm anh... A... Muốn chết... Người ta vẫn còn cao trào... Đừng có giữ lại..."

Gác cổng không nỡ chọc giận cô, tranh thủ buông Khinh Lam ra, lập tức nói với Ninh Ninh phía sau: "Tới phiên cô, vạch âʍ đa͙σ ra!"

Đại côn ŧᏂịŧ to dài bên trên còn dính dâʍ ŧᏂủy̠ của Khinh Lam, vội vã đâm tới bên trong tiểu tao huyệt của Ninh Ninh, cô ta lập tức phóng đãng: "Thật lớn... Đại côn ŧᏂịŧ của gác cổng ca ca thật là thoải mái...Đâm tới tử ©υиɠ của Ninh Ninh đi... A... Ca ca dùng sức thao em... Ninh Ninh vẫn luôn muốn... Bị anh thao chết..."

Sắc mặt gác cổng âm trầm, dáng vẻ giống như đang làm việc nên phải thao tiểu huyệt Ninh Ninh, "Tôi muốn bắn, trực tiếp bắn trong âʍ đa͙σ cô nhé!"

Lời này không phải hỏi thăm, mà là thông báo. Ninh Ninh chổng mông lên bị hắn dũng mãnh cắm thao từ phía sau, bầu vυ" to theo thân thể vừa đi vừa lay động, cô bị kɧoáı ©ảʍ ép tới khóc lên: "Bắn vào... Em muốn... Gác cổng ca ca thật là lợi hại... Tiểu da^ʍ huyệt muốn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh... A... Thật mạnh mẽ..."

Gác cổng cười lạnh một tiếng, đại côn ŧᏂịŧ dùng sức cắm xuống vọt thẳng vào tử ©υиɠ, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng một mạch đều phun vào âʍ đa͙σ. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn đậm đặc lại rất nhiều, bắn thật lâu đến khi Ninh Ninh đã muốn hôn mê mới tính là xong việc.

Đẩy Ninh Ninh xụi lơ ra, hắn lại kéo Khinh Lam vào trong ngực, hung hăng hôn một lúc: "Vật nhỏ thiếu thao, em đến một lần tôi không nhịn được, kiên trì không bắn thế mà toàn bộ ghi chép để em phá hủy! Nhớ kỹ ban đêm tới tìm tôi, nếu không bị tôi bắt được sẽ trực tiếp thao chết em!"

"Biết rồi!" Khinh Lam dỗ dành hắn, cuối cùng đi ra khỏi sân trường. Đối diện đường lớn chính là trạm xe bus, chỉ cần chờ hai phút sẽ có một chiếc xe buýt chạy tới.

Cửa xe mở ra, nàng giơ chân lên vừa muốn lên xe, không ngờ lại bị người từ phía sau va vào một phát, xém chút quỳ rạp xuống trước cửa xe.

"Đừng tưởng rằng cô là biểu muội hắn thì có thể “làm quan ăn lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật”*, tương lai tôi nhất định sẽ gả cho gác cổng ca ca!" Ninh Ninh bước lên xe buýt, vẻ mặt đắc ý nói.

( Làm quan ăn lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật: Làm việc cho ai thì hưởng lộc của người ấy, chắc ý là cho biểu ca xx thì được hưởng lợi từ biểu ca)

Hai nữ tử kết thù lẫn nhau, cả hai đều thấy đối phương không vừa mắt, nhưng lại không biết ở trước cổng chính trường học, gác cổng anh tuấn vừa mới cúp điện thoại, xa xa nhìn qua chiếc xe buýt này lộ ra một nụ cười lạnh.