Chương 10. Ninh Ninh bị lăng nhục (H)

Ninh Ninh bị hai nam nhân đặt trên chỗ ngồi không thể động đậy, áo đã bị cưỡng ép cởi xuống, một bàn tay to lớn đen kịt bao phủ bầu vυ" trắng nõn.

"Đám nhà quê các người... Cũng dám ức hϊếp tôi... Thả tôi ra nhanh lên..." Ninh Ninh đã muốn bật khóc, người cô ta hầu hạ toàn là sạch sẽ, nam nhân tinh anh trong xã hội, so với nhóm nam nhân trước mắt rõ ràng khác biệt.

Hai nam nhân khoảng ba mươi tuổi bắt lấy chân cô, trên người mặc một bộ quần áo công nhân màu xanh đậm dính toàn bùn đất. Bàn tay to lớn đang nắm vυ" cô ta thậm chí còn dính bùn, đất cát nhỏ bé ma sát da thịt mang lại càng nhiều kɧoáı ©ảʍ khiến người ta run rẩy.

Người đàn ông râu quai nón dùng sức bóp trước ngực cô, không có một chút thương hương tiếc ngọc nào.

"Cô khi dễ người khác lại không cho bọn ta khi dễ cô à? "

Đầu ngón tay thô ráp ngắt nhéo núʍ ѵú mềm mại, cơn đau bất ngờ kéo đến Ninh Ninh cuối cùng khóc lên, "Đau quá... Các người đáng ghét... Đừng bóp núʍ ѵú tôi nữa... Tôi muốn gọi điện cho cha tôi... Để cha tôi bắt cả đám các người..."

"Gọi điện thoại?" Tên râu quai nón nhếch môi cười khẩy: "Dựa vào đâu bắt bọn ta? Cũng bởi vì bọn ta muốn chơi tiểu huyệt cô?"

Tên đàn ông đứng kế râu quai nón trên mặt có một vết sẹo rất dài, hắn giựt lấy túi xách Ninh Ninh, đem điện thoại bên trong lấy ra.

"Ô, cái điện thoại này rất đắt, chúng ta làm hai tháng cực khổ cũng không mua nổi cái này!" Mặt sẹo cười hết sức dữ tợn, nhìn Ninh Ninh ánh mắt sợ hãi cười nói: "Cởi váy cô ta ra, đúng lúc nhìn thử xem chiếc điện thoại này có dùng được hay không!"

Ninh Ninh khóc lóc giãy dụa, "Không được, không cho phép những tên thấp hèn như các người đυ.ng vào tôi!"

Chống cự của cô không có bất kỳ tác dụng gì, váy ngắn mỏng manh lập tưc bị cởi xuống, râu quai nón còn dùng sức đánh trên mông cô một cái.

Tiếng bộp tay vang lên, đau đớn kí©h thí©ɧ phía dưới, Ninh Ninh khóc càng lớn

"Các người quá đáng, tôi muốn nói cho cha tôi biết để ông ấy bắt lại các ngừơi!"

Râu quai nón kéo khóa quần ra, móc ra đại côn ŧᏂịŧ tráng kiện đập vào mặt Ninh Ninh

"Gọi đi, chỉ cần hắn dám đến bọn ta sẽ chơi cô ngay trước mặt hắn, đâm nát tiểu huyệt cô!"

"Muốn bắt cũng nên bắt cô trước, lúc khinh thường người khác tại sao cũng không biết chính mình cũng là tiện nhân?" Mặt thẹo bấm điện thoại cho nó rung lên, dùng nó trêu chọc núʍ ѵú Ninh Ninh.

Rung động mang theo tê dại, Ninh Ninh rất nhanh đã ngừng giãy dụa.

Không phải cô không muốn, mà là cô không thể.

Virus dâʍ ɭσạи quét sạch toàn cầu hơn năm mươi năm, trong khoảng thời gian này tất cả trẻ sơ sinh thể chất đều bị cải biến, mức độ mẫn cảm của thân thể tăng lên, tiểu huyệt nữ nhân co dãn hơn, tính khí nam nhân cũng tráng kiện hơn, du͙© vọиɠ của bọn họ cũng càng thêm tăng vọt.

Cho nên, Ninh Ninh cũng không có khí lực phản kháng.

Trong mắt to tròn chứa đầy nước mắt, kɧoáı ©ảʍ trên đầṳ ѵú làm cô run nhè nhẹ, cho tới bây giờ cô mới biết được thì ra điện thoại còn có thể chơi thế này!

"Đồ dâʍ đãиɠ, núʍ ѵú nhanh như thế đã cứng rắn!" Mặt thẹo đưa di động chuyển qua đầṳ ѵú bên kia nhìn xem nó dần dần đứng thẳng.

"Tiểu lẳиɠ ɭơ, thấy thế nào? Bị điện thoại chính mình chơi núʍ ѵú dâʍ đãиɠ, có phải đặc biệt thoải mái hay không?"

Ninh Ninh nghiêng đầu tránh khỏi đại qυყ đầυ, cắn răng kiên trì: "Không thoải mái... Các người đều là người xấu... A... Đừng... Đừng dùng nó chơi âʍ ѵậŧ..."

Mặt thẹo cầm điện thoại đang hoạt động lên, dùng nó chen vào khe huyệt, thân máy chấn động nhắm ngay âm hạch nhỏ ấn lên, "Tôi xem cô còn có thể mạnh miệng đến đâu!"

"Không muốn... A... Rất nhám rất ngứa..." Ninh Ninh cố nén từng đợt kɧoáı ©ảʍ nhưng cô cảm thấy mình sắp không kiên trì nổi.

Âm hạch nhỏ mềm mại như vậy, chỉ rung động một chút là cô đã chảy ra nước, mặt thẹo kĩ năng lại quá thuần thục, tay điện thoại nắm trong đảo vòng quanh âm hạch, tần số cao rung động làm cho Ninh Ninh giống như là uống rượu say, cả người đều choáng váng vui sướиɠ.

"Ừm... Thật thoải mái... Âm hạch nhỏ rất ngứa... Tiểu huyệt cũng ngứa... A... Muốn đại côn ŧᏂịŧ của gác cổng ca ca thao..."

Râu quai nón cười nhạo một tiếng: "Đừng suy nghĩ, hắn rất chướng mắt cô! Có bản lĩnh rảnh rỗi không bằng liếʍ đại côn ŧᏂịŧ cho ca ca!”

Côn ŧᏂịŧ to dài lập tức đâm vào bên trong miệng Ninh Ninh, làm cô nghẹn đến xém chút ngất đi, cho nên cô không thể phát hiện mặt thẹo tức giận trừng râu quai nón một chút.

Khinh Lam một mực thờ ơ lạnh nhạt lại thấy rất rõ ràng, cô thế mới biết, Ninh Ninh hiện tại gặp phải cảnh ngộ như vậy nhất định là ý của biểu ca!