Chương 11. Công khai phóng túng (H)

"Nghiêm túc như vậy, đang suy nghĩ cái gì?" Ngón tay thon dài nâng cằm Khinh Lam lên, Lưu thúc nghiền ngẫm đánh giá cô: "Chẳng lẽ cô còn muốn cứu cô ta? Vừa rồi không phải là cô ta ức hϊếp cô sao?"

Khinh Lam ăn ngay nói thật: "Lúc đầu nghĩ tới, nhưng hiện tại không nghĩ!"

Nếu là biểu ca để cho người làm, hắn nhất định sẽ nắm chắc chừng mực, sẽ không thật sự tổn thương Ninh Ninh, cùng lắm là giáo huấn một chút.

Đúng lúc cô ta thiếu nhất chính là giáo huấn!

Ninh Ninh đang bị hai nam nhân kia một trước một sau ngăn ở trên xe buýt, tất cả hành khách đều có thể thấy được dáng vẻ cô ta bị người khác dạy dỗ.

Cô quỳ trên mặt đất, khuôn mặt nhỏ vùi vào giữa hai chân tên râu quai nón, nhọc nhằn phun ra nuốt vào cây côn ŧᏂịŧ lớn của hắn.

Côn ŧᏂịŧ vừa to vừa dài hơn nữa không khách khí chút nào cắm rút trong miệng Ninh Ninh, tên râu quai nón nắm vuốt gương mặt của cô thô tục nói ra: "Nuốt nhanh lên, tại sao cô lớn như thế cũng không ăn côn ŧᏂịŧ? Không phải là đồ có cha sinh không có cha thao chứ? Ngay cả liếʍ ©ôи ŧɧịt̠ chuyện quan trọng như thế cũng không có người dạy qua sao?"

"Ô ô... A..."

Côn ŧᏂịŧ lớn đâm vào vừa hung ác lại thâm sâu, miệng nhỏ cô bị cắm vào tràn đầy, Ninh Ninh căn bản là không có biện pháp trả lời.

Râu quai nón tiếp tục thao lấy: "Không nói lời nào tôi coi như cô chấp nhận! Nữ sinh viên thế này cũng quá tầm thường, ngay cả cái ©ôи ŧɧịt̠ cũng sẽ không biết liếʍ, còn không bằng tiểu quả phụ trong thôn bọn ta nữa, người ta miệng nhỏ hơn cô nhiều, côn ŧᏂịŧ cắm xuống đi vào cũng nhanh bắn."

Mặt thẹo thừa cơ trừng mắt liếc hắn một cái, tỏ ý mày còn ở đó chơi đến nghiện!

Ninh Ninh bị đâm đến nghẹn, đại qυყ đầυ xém chút làm hư cổ họng của cô, đau đớn hơn nữa là bị người ta lăng nhục ủy khuất, cuối cùng đem nước mắt của khóc ra. Đáng tiếc miệng nhỏ còn bị chặn lấy, ngay cả khóc cũng không thể sảng khoái khóc một trận!

Quá đáng, vậy mà so cô cùng loại nữ nhân thấp hèn ở nông thôn đánh đồng!

"Tiểu dâʍ đãиɠ, cô còn có mặt mũi khóc?"

Râu quai nón nắm mái tóc dài của Ninh Ninh nhấc lên, đầu ©ôи ŧɧịt̠ đỏ tía bên trên còn dính nước bọt của cô.

"Vừa rồi lúc khinh thường người khác không phải rất lợi hại sao, bây giờ tại sao lại không được? Bố đây xem thường loại người này nhất, để cho tôi làm hư đồ dâʍ đãиɠ cô, trước tiên xin lỗi tiểu mỹ nhân vừa rồi đi!"

Hung hăng trừng Khinh Lam một chút, Ninh Ninh bên trong lại càng ủy khuất.

"Tôi không đi!" Ninh Ninh chỉ vào Khinh Lam gào khóc: "Cô ta không phải chỉ có cặρ √υ" to thôi sao, dựa vào cái gì các người đều nghiêng về phía cô ta, còn có gác cổng ca ca cũng thiên vị cô ta, cô ta đến cùng có cái gì tốt?"

Râu quai nón dành thời gian nhìn Khinh Lam một chút: "Cô ấy có cái gì tốt tôi không biết nhưng trên người cô chỗ không tốt thực sự nhiều lắm!"

Bàn tay hắn nhắm vào bầu vυ" đánh vào mấy cái, bầu vυ" trắng nõn bị hắn đánh đến đỏ hồng, Ninh Ninh lại khóc lớn tiếng hơn, xấu hổ giận dữ nâng chân lên đá râu quai nón nhưng những động tác đó đối với hắn không có một chút tác động gì.

Hắn cực nhanh bắt lấy cổ chân của cô, Ninh Ninh mất trọng tâm lập tức ngã về phía sau, mặt thẹo ở phía sau đỡ được đầu cô, động tác gọn gàng sạch sẽ, phối hợp ăn ý mười phần, sẽ không tạo cho cô thương tổn quá lớn...

Đương nhiên đau lại không tránh khỏi.

"Thế nào, còn dám phản kháng?" Mặt thẹo cười khẩy một cái rút tay ra ngoài, cầm điện thoại Ninh Ninh dùng sức bẻ ra, sau một tiếng rợn người vang lên điện thoại di động của cô đã bị hắn tay không bẻ nát thành một hình dạng quỷ dị.

Hắn trầm mặt, tiếng nói ác nghiệt dọa Ninh Ninh phát run, "Chỉ cần cô không sợ đau, cứ việc ồn ào!"

Cô ngắm nhìn bốn phía, muốn tìm người cứu mình thế nhưng những hành khách kia đều không bị lay động, không ai đối với cô gái mềm yếu ngang tàng này ra tay giúp đỡ.

Sợ hãi ở bên trong ngày càng tăng, Ninh Ninh lấy hết sức lực trở mình m đứng lên, lảo đảo vọt tới bên Khinh Lam và Lưu thúc thúc, nắm lấy tay hắn van xin nói: "Thúc thúc, xin thúc mau cứu tôi, thúc bảo tôi làm gì cũng được, chỉ cần thúc có thể cứu tôi!"

"Thật sự là làm gì cũng được?" Lưu thúc thúc cười lịch sự hỏi.

Ninh Ninh vội vàng gật đầu, sợ hãi bị áp chế trong lòng dâng lên một tia hi vọng, đáng tiếc hi vọng ấy còn chưa kịp lớn mạnh đã tan vỡ.

Người đàn ông trung niên anh tuấn nói với cô: "Vậy cô giúp hai người bọn họ thoải mái một chút đi!"

Vừa dứt lời, một cây côn ŧᏂịŧ nóng hừng hực vọt thẳng vào tiểu da^ʍ huyệt: "A... Không muốn..."