Chương 6

Cô cảm thấy mình và Trần Lục Nam chắc chắn là bát tự không hợp, vì sao mỗi lần mình đã tức giận rồi mà anh còn có thể bày ra dáng vẻ bình thản như thế.

Dường như tất cả mọi thứ của cô làm đều là gây sự vô cớ.

Đến khi Nhan Thu Chỉ lại lề mề thêm bốn mươi phút nữa mới đi ra ngoài: “Mãn Hán toàn tịch" của Trần Lục Nam vừa vặn bày lên bàn.

Nhìn hai bát mì trên mặt bàn, Nhan Thu Chỉ quay đầu nhìn anh: "Anh phá sản rồi à?”

Trần Lục Nam liếc mắt nhìn cô: "Trong tủ lạnh không có gì cả.”

Nhan Thu Chỉ không hề chột dạ, “à" một tiếng: "Tiên nữ không cần ăn cơm, đương nhiên không có nguyên liệu nấu ăn, anh không biết gọi cho người ta giao đến à?”

Trần Lục Nam không để ý tới mấy lời nói linh tinh của cô, im lặng ăn cơm.

Đang ăn, dưới bàn có thứ gì đó từ phía bên kia mò sang.

Trần Lục Nam dừng tay, nâng mí mắt lên nhìn cô.

Nhan Thu Chỉ giống như không nhận ra sự cảnh cáo trong ánh mắt anh, tự mình tiếp tục, cô dùng ngón chân móc lấy ống quần anh, chui vào từ phía dưới, đi thẳng lên trên...

Mãi đến khi quần âu căng lên, cô không còn khe hở nào để đi vào mới dừng lại.

Đúng vào lúc này, chiếc đũa trong tay Trần Lục Nam buông xuống, quy củ đặt ở bên cạnh, cứ bình tĩnh như vậy nhìn cô.

"Sao không tiếp tục.”

Nhan Thu Chỉ trừng mắt với anh, nhanh chóng thu chân lại, ngồi xếp bằng trên ghế, cử chỉ tùy hứng, một chút tư thái của thiên kim hào môn cũng không còn.

Trần Lục Nam luôn biết bản tính của cô là như thế, ban đầu lúc hai người mới kết hôn, Nhan Thu Chỉ còn rất "đoan trang hiền thục", về sau, bản tính dần dần lộ ra.



Nhan Thu Chỉ là người không kìm nén được lời nói, tuy rằng cô và Trần Lục Nam là liên hôn thương mại không có tình cảm, nhưng nếu đã kết hôn, phải tuân thủ quy tắc trong hôn nhân.

Trần Lục Nam kết giao bạn bè gì đó cô sẽ không quản, nhưng chuyện hôm nay, cô không thể không tức giận.

“Quan Hà nói gì với anh?”

Nhan Thu Chỉ dứt khoát hỏi.

Trần Lục Nam nhướng mày, cuối cùng cũng biết một loạt hành động làm mình làm mẩy của cô tối nay từ đâu mà tới.

"Nói đã từng quay phim với anh.”

Nghe vậy, Nhan Thu Chỉ ha hả hai tiếng.

"Chỉ như vậy? Anh đã nói gì?”

"Không quen.”

Nhan Thu nghẹn lại, liếc mắt nhìn anh: "Tốt nhất là như thế, nếu anh dám…”

"Dám cái gì?”

Trần Lục Nam nhấc mí mắt lên nhìn cô.

Màu mắt anh nhàn nhạt, con ngươi màu hổ phách nhìn cô, rõ ràng là không làm gì cả, nhưng hết lần này tới lần khác làm cho người ta cảm thấy hoàn toàn bị áp bức.

Người ngoài sẽ sợ, nhưng Nhan Thu Chỉ thì không.

Cô dừng lại, bổ sung nửa câu sau: "Nếu anh có gì đó với cô ta, anh cứ đợi đó mà ra đi tay trắng đi.”

Nghe vậy, Trần Lục Nam đột nhiên nở nụ cười.



Anh nhìn người đối diện, vừa mới tẩy trang rửa mặt xong, làn da trắng nõn tươi trẻ, ngũ quan tinh xảo, một đôi mắt hạnh vừa to vừa tròn, tỷ lệ ngũ quan của cô tốt, thuộc loại vừa thuần khiết vừa quyến rũ.

Lúc không trang điểm là thỏ trắng nhỏ, trang điểm xong là hồ ly nhỏ, hai thứ này, từ trước đến nay Nhan Thu Chỉ đều thể hiện rất tốt.

Nếu không phải như vậy, Trần Lục Nam cũng không đến mức tới hôm nay mới nhìn thấy một mặt khác của cô.

Nhan Thu Chỉ bị tiếng cười của Trần Lục Nam làm cho bất an, liếc mắt nhìn anh: "Anh cười cái gì?”

Trần Lục Nam dừng một chút, thấp giọng nói: "Sẽ không.”

Nhan Thu Chỉ kiêu ngạo "hừ" một tiếng, quyết định nể tình anh thành thật như vậy, đợi lần sau rồi lại truy cứu việc anh về nước không nói cho mình biết.

Sau khi ăn mì xong, Nhan Thu Chỉ đánh răng, chăm sóc da rồi đi ngủ.

Đợi đến khi Trần Lục Nam từ phòng tắm đi ra, cô đang cầm điện thoại cuộn mình trong chăn, khóe môi nở nụ cười, đôi mắt cong cong, hết sức quyến rũ người khác.

Ánh mắt Trần Lục Nam hơi co lại, bình tĩnh dời đi.

Anh xốc chăn lên nằm xuống, Nhan Thu Chỉ dường như không nhận ra, vừa lướt điện thoại vừa nói chuyện phiếm với người khác.

Bỗng dưng, tay cô run lên, trong điện thoại truyền ra tiếng đàn ông.

"Nhan Nhan, tạo hình hôm nay vô cùng đẹp, đáng tiếc tôi không thể..." Lời phía sau còn chưa nói ra, Nhan Thu Chỉ đã luống cuống tay chân tắt điện thoại di động.

Vừa mới tắt đi, cô đối mặt với đôi mắt sâu thẳm như mực của người đàn ông.

Cô theo bản năng muốn giải thích một chút, vừa mới há miệng, người đàn ông liền nghiêng người đè lại, tất cả lời nói của Nhan Thu Chỉ đều bị nuốt về, không có một câu nào hoàn chỉnh được nói ra.

Vào đêm khuya, trong sự mơ mơ màng màng, cô nghe thấy giọng nói khàn khàn của người đàn ông, hỏi cô: "Chơi có vui không?”