Chương 7

Sáng sớm ngày hôm sau, cơn mưa bắt đầu ngừng, ánh nắng ấm áp của mùa đông xuyên vào phòng qua khe hở rèm cửa, tình cờ rơi vào hai má của Nhan Thu Chỉ.

Lông mi cô khẽ run lên, cô xoay người muốn tránh đi, bàn tay bất giác trượt sang một bên, chạm vào khoảng giường nơi đã không còn hơi ấm nữa.

Cô dừng lại, cơ thể hơi khó chịu, cô từ từ mở mắt nhìn sang một bên.

Không còn người nữa.

Cô nhìn chằm chằm vào khoảng giường trống rỗng bên cạnh một lúc lâu, những khoảnh khắc kiều diễm từ đêm qua đột nhiên tràn ngập trong tâm trí cô.

Giọng nói khàn khàn của người đàn ông kề sát bên tai cô, cùng với đôi mắt quay cuồng đó, và yết hầu lăn lộn đó....

Nhan Thu Chỉ vừa cử động cơ thể một chút, cơ thể đã nhắc nhở cô những gì cô đã làm vào đêm hôm qua, đó không phải là một giấc mơ.

Trần Lục Nam đã thực sự trở về rồi.

Thậm chí là trở về nước ngay trong đêm đó, và tiến hành "trừng phạt" với người vợ có danh có thực nhưng không có tình cảm vợ chồng là cô đây.

Nói là trừng phạt cũng không quá, Nhan Thu Chỉ thực sự đã lừa dối Trần Lục Nam.

Khi bắt đầu cuộc hôn nhân của bọn họ, để để lại ấn tượng tốt với gia đình nhà Trần Gia và Trần Lục Nam, Nhan Thu Chỉ đã thảo luận với người đại diện của cô khi quay một bộ phim truyền hình khi vừa mới tham gia vào giới sẽ không nhận bất kỳ cảnh quay thân mật nào.

Mặc dù điều đó là thiếu tôn trọng với nghề nghiệp của cô, nhưng cô không còn cách nào khác.

Sau nửa năm, sau khi kết thúc bộ phim đầu tiên đó Nhan Thu Chỉ đã có một khoảng thời gian dài không có việc làm, mỗi ngày đều ở nhà là người vợ "tao nhã dịu dàng và lễ độ".

Ngay cả cách ăn mặc cũng trở nên phá lệ "người phụ nữ con nhà lành".

Kết quả người vừa đi, cô lắc mình biến thân thành một nữ minh tinh quyến rũ nhất.

Đương nhiên, Nhan Thu Chỉ tự nhiên sẽ không nghĩ rằng những gì Trần Lục Nam hỏi tối hôm qua là nhằm vào tiếng người đàn ông trong điện thoại di động của cô.

Lúc đầu trong đầu cô có thể sẽ nghĩ đến phương diện đó, nhưng khi buổi sáng sớm thức dậy, cô nhất định sẽ không tự mình đa tình.

Anh ta ngủ với vợ người biến mất không thấy tung tích, hoàn toàn là không thể.

Nghĩ vậy, Nhan Thu Chỉ vẫn còn có chút đau đầu.

Làm cũng đã làm rồi, cũng không thể xóa sạch mọi thứ được, trước đây cô đã nghĩ sau khi Trần Lục Nam quay về sẽ như thế nào, nhưng lúc này hoàn toàn là đi một bước tính một bước rồi, chưa bao giờ nghiêm túc suy nghĩ qua.

Dù sao bọn họ cũng không có cảm tình, nhiều nhất thì lòng tự trọng của Trần Lục Nam bị sỉ nhục chút, có lẽ sẽ không có quá nhiều phản ứng đâu.

Nhan Thu Chỉ đang suy nghĩ, xung quanh không gian truyền đến mùi cà phê.

Cô hít hà cái mũi, quay đầu nhìn về phía cánh cửa đang đóng chặt, không quá nhiều vướng bận, cô vén chăn rời khỏi giường.

Vừa bước vào phòng tắm, Nhan Thu Chỉ đã nhìn thấy khuôn mặt đang mệt mỏi của mình và những vết đỏ trên chiếc cổ thon dài trắng nõn của cô.

Cô nhìn chằm chằm vào chỗ đó một lúc, bất giác cau mày lại.

Trần Lục Nam bị điên rồi sao, tại sao lại để lại dấu vết trên cổ cô như vậy.

Đợi khi Nhan Thu Chỉ tắm rửa và thay quần áo xong đi ra ngoài, Trần Lục Nam đang dùng một tay cầm điện thoại di động gọi điện thoại và tay còn lại đang từ từ khuấy cái gì đó.

Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần tây đen, với tấm lưng mảnh khảnh cao dài, vô cùng dễ nhìn.

Anh đang nói chuyện điện thoại, thanh âm không nặng không nhẹ, trầm thấp nghe rất thoải mái.

"Ừm."

Trần Lục Nam trầm giọng trả lời nói: "Tôi mới về, hôm nay không được."

Trong khi nói chuyện, anh nhận thấy được ánh mắt của Nhan Thu Chỉ, anh quay đầu lại liếc nhìn cô, ánh mắt rất lãnh đạm.

"Tôi còn có việc phải làm, sau khi làm xong tôi sẽ đưa Nhan Nhan về."

"Biết rồi."

Sau khi cúp điện thoại, Nhan Thu Chỉ mở lời hỏi trước: "Điện thoại của người ở nhà sao?"

Trần Lục Nam nói "ừm" một tiếng, bưng cốc cà phê ra khỏi phòng bếp, thấp giọng hỏi: "Khoảng thời gian này em không về nhà sao?"

Rõ ràng là giọng điệu dò hỏi, nhưng lại lộ ra cảm giác cô có trả lời hay không thì cũng không liên quan gì đến tôi.

Nhan Thu Chỉ nghe vậy cũng không chột dạ, cô hợp tình hợp lý nói: "Gần đây em hơi bận chút."

Trần Lục Nam không ngạc nhiên trước câu trả lời như vậy, anh nhấp một ngụm cà phê, yết hầu của anh lại cuộn lên lộn xuống, anh cũng không hỏi tiếp nữa.

Nhan Thu Chỉ quan sát động tác của anh, ánh mắt vô thức rơi vào yết hầu đang lăn lên lộn xuống của anh.

Cô đang nhìn chằm chằm vào chỗ đó, Trần Lục nam lại hướng mắt lên nhìn cô: "Ngày kia cô có rảnh không?"

Nhan Thu Chỉ sững sờ, ngạc nhiên nhìn anh: "Làm sao chứ?"

"Về nhà"

Nhan Thu Chỉ: "..."

Nhìn thấy thái độ của Trần Lục Nam, không hiểu tại sao tức giận, đây có phải là một cặp vợ chồng đoàn tự sau một thời gian dài vắng bóng và mặn nồng suốt một đêm không?

Thái độ này còn tệ hơn thái đội của kim chủ đối với người tình nhân bé nhỏ nữa.

Nghĩ đến đây, Nhan Thu Chỉ cố nén sự kích động muốn trợn tròn mắt của mình, hơi mỉm cười nói: "Không rõ lắm."

Cô đi ngang qua Trần Lục Nam và đi vào trong phòng bếp, vén tóc lên nói: "Em phải hỏi người đại diện đã, anh cũng biết gần đây em khá nổi tiếng mà, cũng khá bận rộn, thời gian không nhất định là có thể điều chỉnh lại được."

Nghe vậy, Trần Lục Nam liếc nhìn bóng lưng của cô, bởi vì nhiệt độ ở trong nhà, Nhan Thu Chỉ chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, kiểu dáng hở vai, lộ ra xương quai xanh thanh tú xinh đẹp và chiếc cổ thiên nga trắng nõn.

Dấu vết do tối hôm qua lưu lại cũng được Nhan Thu Chỉ dùng phấn che lại hoàn toàn rồi, một chút cũng không thể nhìn ra được.

Anh nhìn chằm chằm trong vài giây, sau đó thu hồi ánh mắt lại, nhẹ nhàng nói: "Tùy em."

Nói xong người đàn ông quay trở lại phòng ngủ, Nhan Thu Chỉ sững sờ trong hai giây mới có thể phản ứng lại.

Tùy cô sao?

Thẩm Mộ Tình nghe Nhan Thu Chỉ phàn nàn, không khỏi dở khóc dở cười nói: "Sau đó thì sao?"

Nhan Thu Chỉ cười lạnh hai tiếng nói: "Sau đó anh ấy nói có chuyện cần phải đi trước, còn bảo tớ hôm nay chuyển về biệt thự đi."

Đó là phòng tân hôn của hai người.

Cô tức hộc máu nói: "Anh ấy nằm mơ đi."

Thẩm Mộ Tình bật cười, vỗ vào sau lưng cô nói: "Bình tĩnh, bình tĩnh lại."

Cô chống cằm nói: "Trần Lục Nam từ trước đến nay vẫn luôn có tính cách này, không phải là cậu không biết mà."

Nhan Thu Chỉ biết điều đó, nhưng không ngờ rằng sau khi ra nước ngoài hơn một năm trở về con người này vẫn là như vậy.

Cô nhấp một ngụm cà phê, cảm thấy cơn giận của mình lại dâng lên một chút.

Hôm nay cô không có việc, cảnh quay trước đó vừa quay đến một bước ngoặt, cần phải đổi đội điểm để tiếp tục, thêm vào đó là cảnh quay của cô đều được chắp ghép để cùng quay, cảnh quay ở địa điểm khác tạm thời sắp xếp một người khác, cho nên cô có thể nghỉ ngơi thêm vài ngày.

Nhan Thu Chỉ và Thẩm Mộ Tình đang ngồi trong một quán cà phê sáng sủa và rộng rãi trò chuyện, hai người đều quen biết với chủ tiệm, nên cố tình tìm nơi mà các khách hàng khác ít có thể nhìn thấy họ, tương đối không kiêng nể gì.

Khi đang nói chuyện, Nhan Thu Chỉ đột nhiên nghe thấy cuộc nói chuyện của cô gái ngồi bàn quay lưng lại với bọn họ.

" A a a a a a a a a a a a a a Trần Lục Nam trở về rồi cậu có biết không!"

"Tôi biết, tại sao lại không biết chứ, lát nữa anh ấy còn có hoạt động đồng hồ ở gần đây đó."

"Trời ơi, cảnh đi thảm đỏ tối hôm qua cũng đẹp trai quá đi mà!"

"Tôi chết mất, tôi chết mất, đợi sau hoạt động đồng hồ chắc chắn sẽ có buổi phỏng vấn, không có vé có được vào không."

"Có mà, vốn dĩ là hoạt động công khai mà!"

.....

Nhan Thu Chỉ quay đầu lại nhìn Thẩm Mộ Tình, nhìn thấy sự bối rối của mình trong mắt của đối phương.

Thẩm Mộ Tình bật cười, nhìn cô nói: "Cậu không biết?"

"....."

Thẩm Mộ Tình: "...Dù sao cũng là chồng của cậu, cậu chưa bao giờ quan tâm sao?"

Nhan Thu Chỉ thật sự là không có.

Mỗi ngày cô đều bận rộn đóng phim, đi mua sắm, giữ dáng thì làm sao có thể quan tâm đến tin tức của Trần Lục Nam chứ.

Hai người im lặng một lúc, Thẩm Mộ Tình chỉ chỉ nói: "Có muốn đi góp vui không?"

"Không đi."

Nhan Thu Chỉ nghĩ cũng không muốn từ chối, tại sao cô lại muốn đi xem Trần Lục Nam chứ, ở nhà nhìn đã cảm thấy chướng mắt rồi, cô cũng không phải là không có não.

Sự thật chúng minh rằng, Nhan Thu Chỉ thực sự không có não.

Nhìn thấy đám người dày đặc trong trung tâm thương mại, cô quay đầu lại muốn rời đi.

"Đi đâu chứ."

Thẩm Mộ Tình lôi kéo cô: "Đến thì cũng đến rồi, xem thêm một chút rồi tính tiếp."

Cô kìm nén giọng nói: "Hơn nữa, cậu không muốn nhìn thấy phong thái của chồng cậu sao một năm xa cách sao?"

Nhan Thu Chỉ: "..."

Thành thật mà nói, tối qua cô đã thấy rồi.

Nhưng cô không thể lay chuyển được Thẩm Mộ Tình, vì vậy đành miễn cưỡng đi theo cô ấy.