Chương 5

Nghe vậy, Nhan Thu Chỉ buồn cười liếc mắt nhìn cô ấy: "Chị Nhan Nhan của em là người sẽ buồn bã vì chuyện này?”

Châu Châu "hả" một tiếng: “Vậy sao tâm trạng của chị lại tồi tệ như vậy?”

Nhan Thu Chỉ nhíu mày, nhắm mắt nói: "Quá mệt mỏi.”

Gần đây cô rất bận rộn, công việc chị Manh nhận cho cô khiến cô không thể không làm việc liên tục, mỗi ngày ngủ không đủ giấc, tính tình tất nhiên cũng tệ hơn một chút.

Châu Châu hiểu rõ, vừa định nói chuyện, tài xế đột nhiên hô to: "Cô Nhan, phía sau có một chiếc xe đi theo chúng ta.”

Nhan Thu Chỉ ngẩn ra, theo bản năng quay đầu lại, sau khi nhìn thấy biển số xe quen thuộc, cô híp híp mắt nói: “À, là fan tư sinh, kệ anh ta đi.”

Châu Châu: "...”

Có fan tư sinh nào chạy xe Bentley sao?!

Sau khi đến dưới lầu chung cư, Nhan Thu Chỉ dặn dò tài xế và Châu Châu hai câu, rồi lập tức đi vào.

Buổi tối trời lạnh, cô đưa tay quấn quần áo mình lại, duy trì một chút thể diện cuối cùng của ngôi sao nữ, không chạy vào thang máy.

Vừa đi tới cửa thang máy, tiếng chuông điện thoại di động của Nhan Thu Chỉ vang lên.

Cô lấy ra nhìn, giả vờ không nghe thấy, mặc kệ tiếng chuông vang lên rồi lại ngừng.

Lúc bỏ xuống, thang máy vừa vặn đến, Nhan Thu Chỉ ấn thang máy lên lầu.

Cô ở tầng 22, căn hộ ở đây đều là kiểu một tầng chỉ có một phòng, diện tích rất lớn, vô cùng xa xỉ.

Sau khi vào nhà, tiếng chuông lại vang lên không ngại phiền hà.

Nhan Thu Chỉ cân nhắc ở trong lòng một chút, trước khi đối phương cúp máy thì nghe máy.

"Có chuyện gì.”



Giọng nói của cô thờ ơ, hết sức lạnh lùng.

Trần Lục Nam đứng bên cạnh xe, kéo cà vạt nhìn căn hộ ở xa xa, giọng trầm thấp nói: "Anh đang ở ngoài cổng.”

Nhan Thu Chỉ nghẹn lại, rất khó chịu với thái độ này của Trần Lục Nam.

"Anh là ai?”

Trần Lục Nam nghe giọng điệu kiêu căng của cô, cũng không tức giận: "Hôm nay anh vừa xuống máy bay.”

"Ồ.”

Nhan Thu Chỉ lạnh lùng nói: "Vừa xuống máy bay đã có thời gian làm tạo hình tham gia hoạt động, thể lực thầy Trần thật tốt.”

Trần Lục Nam nghe ra sự châm chọc khıêυ khí©h của cô, rũ mắt im lặng trong chốc lát, rồi chậm rãi nói: "Thể lực của anh có tốt hay không, em hẳn là người rõ ràng nhất.”

"Anh..." Nhan Thu Chỉ bị làm cho á khẩu không nói nên lời.

Trên thế giới này thế mà vẫn còn loại lưu manh không biết xấu hổ này?!

Trần Lục Nam dường như không còn kiên nhẫn, chầm chậm nói: "Thôi, em nghỉ ngơi sớm một chút.”

Anh cũng không cố chấp phải vào tiểu khu cho bằng được.

Nhan Thu nghẹn lời, nhắm mắt đè nén cơn tức giận của mình: "Chờ một chút.”

Cô mím môi: "Em gọi cho nhân viên bảo vệ.”

Người ta cho bậc thang bước xuống, Nhan Thu Chỉ cũng không phải là người không nói lý lẽ như vậy.

Trần Lục Nam mỉm cười, cũng không truy cứu chuyện cô vì mình xuất ngoại mà xóa tên mình, từ đó anh không thể vào tiểu khu.

"Được.”



Mười phút sau, Trần Lục Nam vào nhà.

Anh nhìn người đang đưa lưng về phía mình, dời tầm mắt ra nhìn về nơi khác. Nhan Thu Chỉ không để tâm gì tới phòng cưới của hai người lắm, nhưng căn hộ bên này, cô đã dụng tâm bố trí.

Có vẻ vừa ấm áp vừa thoải mái.

Nhan Thu Khương vừa xoay lại liền nhìn thấy người đứng ở cửa, ánh mắt cô rất lạnh: "Thầy Trần định nói cho cả thế giới biết quan hệ của chúng ta?”

“…”

Trần Lục Nam đóng cửa lại.

Nhan Thu Chỉ cũng không hài lòng lắm với thái độ tự giác của anh, cô thu dọn mấy bộ quần áo lộn xộn trên sô pha, đi thẳng về phòng.

Nhan Thu Chỉ thật sự không có ý định để ý đến Trần Lục Nam, sau khi trở về phòng, cô lấy đồ ngủ ra, đi vào phòng tắm.

Trời lạnh quá lạnh, chỉ có ngâm mình trong bồn tắm mới có thể cứu cô.

Nhan Thu Chỉ nhắm mắt nằm trong bồn tắm, bị sương mù dày đặc vây quanh, cả người giống như sống lại một lần nữa.

Cô thoải mái nghĩ nếu Trần Lục Nam không đột nhiên trở về, lúc này bên cạnh bồn tắm của cô hẳn là còn có một cái ly đế cao và một chai rượu vang đỏ mới đúng.

Đang nghĩ, cửa phòng tắm bị người ta nhẹ nhàng gõ.

Nhan Thu Chỉ chợt mở mắt hoàn hồn: "Chuyện gì?”

Ngoài cửa truyền tới tiếng nói của người đàn ông: “Muốn ăn gì đó không?”

Nhan Thu Chỉ vừa định từ chối, đột nhiên nghĩ đến chuyện mình vì mặc lễ phục mà không ăn bữa tối, cô mím môi, sự kiêu ngạo bị dập tắt một chút: "Muốn ăn Mãn Hán toàn tịch.”

Trần Lục Nam không để ý tới cô, bỏ lại một câu: "Trong vòng nửa giờ đi ra đây.”

Cơn tức giận của Nhan Thu Chỉ bùng nổ.