Chương 9

Anh đè trên người cô, miệng mũi cô bị bịt lại, đầu không thể cử động, chỉ còn mỗi đôi mắt có thể di chuyển.

Quý Ngư nhìn xung quanh một lượt, lờ mờ nhận ra đây là cái lều của gia đình ba người hồi chiều, chắc vì đi gấp quá nên họ không dọn lều kịp.

Ngoài lều có tiếng kêu la ồn ào, một lúc sau lại dần trở lại bình thường.

Bỗng dưng có tiếng bước chân "sột soạt" tới gần, không chỉ có một người!

Đột nhiên anh nhấc cái tay đang chống người ra, toàn bộ trọng lượng cơ thể đè hết lên người cô, Quý Ngư không thở được, cô muốn la mà không la lên được, mặt cô đỏ gay.

Sau đó cô thấy anh đặt bàn tay dày rộng của mình lên nóc lều để rung lều, rung càng lúc càng mạnh. Ban đầu Quý Ngư cũng không biết tại sao anh làm vậy, đến khi hiểu ra thì tim cô thắt lại như bị siết chặt, mặt cô nóng ran.

Hình như cái lều bé xíu này thiếu oxy nên rất ngột ngạt bức bối, nhiệt độ càng lúc càng cao. Người Quý Ngư ướt đẫm, quần áo của gã đàn ông cũng ướt nhẹp. Thân thể hai người áp sát vào nhau, ban đầu cô còn thấy hơi lạnh mà giờ lại thấy nóng bức.

Quý Ngư dần thấy khó thở, như sắp bị nghẹt thở đến nơi.

Cô nắm chặt cái tay đang bịt miệng mình, thở phì phò, khuôn ngực phập phà phập phồng, hai ngọn núi tuyết cũng dập dờn lên xuống, chúng vượt khỏi sự kiểm soát của cô, cọ xát vào bờ ngực rắn chắc của anh.

Hiển nhiên, phản ứng của cô đã kí©h thí©ɧ anh, Quý Ngư nghe thấy tiếng anh nuốt ực một cái.

Mà đáng sợ hơn nữa là cô có thể cảm nhận được một cách hết sức rõ ràng rằng cái vật tượng trưng cho giới tính nam ở giữa hai chân anh đang dần to ra, cứng hơn, nó như một quả cân sắt, đè lên bụng dưới của cô.

Tiếng bước chân "sột soạt" đó cứ quanh quẩn một lúc lâu rồi mới dần mất hẳn.

Cái lều của họ không phải đung đưa nữa, anh vội vàng tách khỏi người cô rồi nằm ườn ngay bên cạnh rồi thở hổn hển.

Quý Ngư phát hiện miếng lót dưới lều đã di chuyển sang bên cạnh như bị ai kéo.

Cô cúi xuống nhìn, bàn tay dày rộng của anh túm chặt lều, lớp vải xung quanh nhanh chóng co rúm lại, có lẽ vì anh dùng lực quá nên khớp ngón tay trắng bệch, phát ra tiếng "rắc rắc" giòn tan.

Quý Ngư còn chưa định thần lại nhưng cũng thấy ngạc nhiên, hai người kề sát vào nhau là giả bộ thôi mà, sao phản ứng cả cô lẫn anh đều dữ dội vậy?

“Thay đồ đi.”

Gã đàn ông để mình bình tĩnh lại rồi vội vàng ngồi dậy, mở cái túi du lịch để trong lều ra, bên trong có rất nhiều quần áo.

“Không thay, tôi không mặc đồ của người khác đâu.”

Quý Ngư chỉ mặc một chiếc váy màu xanh lam, hơn nữa còn là hàng đặt riêng.

Ai không hiểu cô thì sẽ nghĩ là cô đi dự tiệc nên mới mặc như vậy. Nhưng ai hiểu rồi thì sẽ biết ở bất cứ trường hợp nào, dù là đi huấn luyện hay đãi khách ở nhà, tản bộ trên bờ biển,... thì cô đều ăn mặc thế này.

Nếu áo quần không phù hợp thì cô sẽ thấy nôn nóng bất an, khó chịu trong người. Cô chưa kịp giải thích thì gã đàn ông đã túm cổ tay kéo cô ngồi dậy, kéo phần vai lệch của bộ váy sang hai bên.