Chương 10

"Xoẹt" một cái.

Đường may phần vai váy đã rách toạc, kéo thẳng xuống eo. Anh lùi sang phía bên kia lều, vứt đống quần áo vào người cô rồi quay sang chỗ khác sau đó đưa lưng về phía cô.

Anh cởϊ áσ trên ngay trước mặt cô, để lộ tấm lưng lực lưỡng như hổ báo, phần cơ bắp săn chắc ở hai bên nhô lên, cột sống ở giữa thì lõm xuống trông giống như khe núi.

Anh nhanh chóng mặc cái sơ mi trắng lên người, tức thì đã ra cảm giác mặc quần áo thì gầy, suốt quá trình chỉ có hành động mà không nói gì cả.

Quý Ngư nhìn mà phải há hốc mồm, đến khi cô phát hiện ra thì bộ váy của cô đã tụt xuống eo, gần như lộ hết phần thân trên. Cô giật mình, suýt nhảy cẫng lên sau đó cũng vội quay người, đưa lưng về phía anh.

Hầu hết những người ra biển đều mặc đồ thường, thậm chí là mặc bikini và T-back, có mỗi mình cô mặc váy dạ hội, đã vậy còn màu xanh lam. Giờ cô đang bị người ta nhằm vào, nếu cứ ăn mặc nổi bần bật như thế thì không thoát được.

Tất nhiên là cô cũng nghĩ đến chuyện này cho nên bây giờ cô đành phải tạm chấp nhận, Quý Ngư lục lọi đống quần áo, cuối cùng mới lấy một cái áo sơ mi trắng tạm xem như vừa mắt để mặc vào.

"Cô còn định lề mề tới khi nào?” Ở phía sau cô, chất giọng lạnh lùng của người đàn ông đó cất lên một cách mạnh mẽ vang dội.

“Đợi tôi một lát, tôi phải mặc quần nữa chứ.”

Quý Ngư cởi cái quần bảo hộ ướt nhẹp ra, thay quần jean xanh rồi mới cởi váy. Sau khi mặc xong, cô xoay người lại. Cùng lúc đó gã đàn ông cũng quay người lại, anh dừng mắt ngay trước ngực cô một lúc.

“Xem đã chưa?” Quý Ngư nghiến răng.

“…” Gã đàn ông vội rời mắt đi.

Quý Ngư khá bất ngờ khi thấy hai má anh thoáng đỏ ửng, dù đã bị ánh sáng mờ mờ trong lều che mất nhưng cô vẫn kịp phát hiện

Bình thường cô không mặc đồ lót vì không chịu nổi cảm giác bó buộc, những bộ váy dạ hội cô đặt đều có lớp nội y ở trong giống đồ bơi, giờ váy rách rồi thì cô không khác thả rông là mấy.

Còn qυầи ɭóŧ thì đó giờ cô toàn mặc quần bảo hộ thay, giờ ướt nhẹp rồi nên không mặc lại được. Còn chuyện mặc đồ lót của người khác hả, có bị đánh chết cô cũng không làm.

Quý Ngư nhận ra mình chỉ mặc áo sơ mi và quần jean ở ngoài chứ không mặc đồ lót bên trong, đối với những người đàn ông bình thường mà nói thì đấy chẳng khác gì một sự cám dỗ.

Nếu anh có ý định xấu xa, muốn làm chuyện bậy bạ với cô thì cũng dễ như chơi, Quý Ngư vòng hai tay quanh ngực rồi chui khỏi lều sau đó đứng dậy bỏ đi.

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi chưa tới nửa ngày mà gã đàn ông này đã đè cô ra, còn xé váy cô nữa. Cũng còn may anh và cô chỉ là hai người xa lạ, sau này sẽ không gặp lại nhau.

Quý Ngư chỉ biết tự an ủi bản thân như vậy.

Quý Ngư đi được một quãng thì có người đuổi theo, bỗng dưng có cái nón rộng vành úp lên đầu cô.

Ngay sau đó bàn tay dày rộng của gã đàn ông cũng đặt lên eo cô, ép cô nép vào cơ thể cao lớn săn chắc và rắn rỏi như tấm thiết ấy, cái giọng lạnh lùng như nước của anh vang lên từ trên đỉnh đầu.

"Nếu không muốn chết thì đừng có la.”

Quý Ngư nhìn khắp nơi, phát hiện vẫn còn kẻ khả nghi. Nếu mà không tóm được cô thì bọn chúng tuyệt đối không chịu bỏ qua.