Chương 49

Ánh mắt Hải Khôn lướt qua người cô, dừng lại vài giây rồi rời đi, đưa mắt nhìn chằm chằm vào khoảng không như đang suy nghĩ vấn đề gì đó.

“Nhớ kỹ xem, lúc đó trên bãi biển có người nào khác lạ tiếp xúc với cháu không?” Dương Thái Minh cố gắng hướng dẫn cô.

Quý Ngư cẩn thận suy nghĩ hồi lâu rồi lắc đầu: “Trí nhớ của tôi kém, tôi không nhớ rõ.”

“Một gia đình có ba người.” Hải Khôn ở một bên nhắc nhở, quay đầu nhìn Dương Thái Minh: “Đội trưởng Dương, gia đình ba người kia là người Trung Quốc nên sẽ dễ tìm hơn, chúng ta đã cứu được con của bọn họ, hẳn là không có gì khó khăn nếu thuyết phục họ ra trình diện và làm chứng.”

“Tốt, tốt, tôi sẽ phái người đi tìm bọn họ ngay lập tức.” Dương Thái Minh hành động quả quyết, lập tức gọi điện thoại sắp xếp công việc.

Dương Thái Minh đặt điện thoại xuống, tiếp tục hỏi Quý Ngư: “Họ là người Trung Quốc, còn có ai nữa không? Nếu có người đến từ nước khác thì lại càng thuyết ohucj hơn, không nhất thiết phải là người Nhật.”

Mắt Quý Ngư sáng lên: “Tôi nhớ ra rồi, còn có một người khác kêu lên đòi bắt trộm, giọng nói nghe như một người phụ nữ trẻ, có thể nói tiếng Trung, tiếng Nhật và cả tiếng Anh.”

Cô có ấn tượng sâu sắc về người này vì lúc đó bà sử dụng ba ngôn ngữ, như thể đang cố tình tạo ra sự hỗn loạn và giúp cô trốn thoát.

“Bà ấy là người Nhật, họ Nakata, chắc là thành viên của một tổ chức bảo vệ môi trường.” Hải Khôn tiếp lời bằng giọng điệu kiên định.

“Hai người có quen nhau không? Nếu quen biết thì vấn đề Quý Ngư bị vu khống sẽ được giải quyết nhanh thôi.” Dương Thái Minh trông rất phấn khích.

“Tôi không biết. Tôi nghe có người gọi bà ấy là cô Nakata, họ đang nói về ô nhiễm biển, chắc chắn là bà ấy đã nhìn thấy chúng tôi và muốn giúp đỡ. Với những manh mối này, muốn tìm ra bà ấy...”

“Tôi biết bà ấy là ai…” Quý Ngư ngắt lời: “Tên bà ấy là Nakata Kazuko.”

Khi nghe đến cái tên “Nakata”, thành viên của một tổ chức môi trường có thể nói được ba thứ tiếng, cô nghĩ ngay đến một người, một người khiến cô đau đầu.

Sao thế giới này có thể nhỏ như vậy?

“Tốt, vậy còn chờ gì nữa? Hãy nhanh chóng liên lạc với bà ấy đi.” Dương Thái Minh ở bên cạnh thúc giục, vẻ mặt lo lắng hơn bất kỳ ai khác.

Chuyện của Quý Ngư không nhỏ cũng không lớn, nếu không xử lý đàng hoàng sẽ trở thành chuyện lớn liên quan đến thanh danh của quốc gia. Kể từ khi Ủy ban săn bắt cá voi quốc tế công bố lệnh cấm săn bắt cá voi thương mại vào năm 1986, chuyện như thế này đã không xảy ra ở Trung Quốc nữa.

Hiện tại có tin đồn rằng người Trung Quốc gϊếŧ cá voi nhỏ ở Nhật Bản, cho dù là ngộ sát thì ảnh hưởng cũng sẽ rất nặng nề, những quốc gia săn bắt cá voi như Nhật Bản và Na Uy chắc chắn sẽ lấy đó để kiếm chuyện.

Với tư cách là một người Cảnh sát biển của Trung Quốc, Dương Thái Minh chắc chắn không muốn chứng kiến

chuyện như vậy xảy ra.

Quý Ngư cảm kích nhìn ông ấy một cái nhưng lại cảm thấy bối rối, thuyết phục Nakata Kazuko làm chứng cho cô chắc chắn sẽ không dễ dàng.

Dương Thái Minh đứng lên nói lời tạm biệt, trước khi rời đi còn khen ngợi cô vài câu nào là cơ trí dũng cảm, thông minh lanh lợi nhưng lại bị Hải Khôn dùng bốn chữ ngắt ngang: “Không biết lượng sức.”

Dương Thái Minh mỉm cười không nói gì, đi đến cửa thì bỗng dừng lại, quay đầu nhìn Quý Ngư rồi nhìn Hải Khôn: “Cậu và cô Quý quen nhau từ trước rồi à?”

“Không quen.”

“Không quen.”

Hải Khôn và Quý Ngư nhìn nhau trong khoảng cách từ giường đến cửa, họ đồng thanh phủ nhận.