Chương 48

Quý Ngư đau đớn không chịu nổi, cô bất tỉnh hoàn toàn.

Chuyện từ đó trở về sau, Hải Khôn trải qua bao nhiêu khó khăn trắc trở như thế nào mới đưa được cô lên, cô đều không biết.

Khi tỉnh dậy, cô đã nằm trong một căn phòng xa lạ.

Xung quanh trắng xóa, không khí nồng nặc mùi thuốc khử trùng.

Mọi người vây xung quanh giường cô, đứng có ngồi có. Thấy cô tỉnh lại, mọi người đều tiến lại gần hỏi cô cảm thấy thế nào, vết thương có còn đau không.

Bác sĩ đến, xem xét vết thương của cô một cách cẩn thận, vẻ mặt nghiêm túc và không ngừng cảm thán rằng cô đã bị một dụng cụ kim loại dài như vậy đâm xuyên từ lưng đến ngực, nếu xuống chút nữa thì sẽ trúng tim, cứ vậy cô sẽ mất mạng, vân vân…

Quý Ngư chỉ nghe, có lẽ đang chết lặng vì đau nên nằm yên không cảm thấy gì.

Sau khi bác sĩ hỏi cô một số câu hỏi thông thường, anh ta yêu cầu y tá đo nhiệt độ cho cô, nói với cô một số lưu ý cần tránh và kiêng khem, đồng thời yêu cầu cô không được xuống nước cho đến khi vết thương lành lại rồi rời khỏi phòng bệnh.

Khi Quý Ngư nghe nói mình không thể lặn nữa, cô lập tức lo lắng và muốn gọi bác sĩ nhưng cô không còn sức để hét lên.

Cô buộc mình ngồi dậy, nhưng khi cơ thể cử động, vết thương dường như lại bị xé toạc ra khiến cô thở hổn hển vì đau.

“Đừng nhúc nhích, cô còn cử động nữa là cô phế luôn đấy, tôi chưa từng thấy loại phụ nữ nào không sợ chết như cô.” Trịnh Tông đè cô lại, bảo Cá Chạch đi ra ngoài gọi người.

Có lẽ ở ngoài phòng có người nghe thấy tiếng động, cửa đột nhiên bị đẩy ra.

Hải Khôn từ cửa bước vào, sải bước đến bên giường, nhìn chằm chằm vào cô rồi không nói gì một lúc lâu, chỉ xua tay để bảo đám người Trịnh Tông đi ra ngoài trước.

Phía sau anh là một người đàn ông trung niên mặc đồng phục Cảnh sát biển màu xanh đậm, dáng người trung bình, vẻ mặt uy nghiêm, họ cùng nhau bước đến bên giường.

Quý Ngư còn muốn ngồi dậy nhưng Hải Khôn đã đắp chăn cho cô, không cho cô cử động.

“Cô muốn làm gì?”

“Tôi muốn xuất viện.”

“Ba tháng nữa.”

“Như vậy sao được? Tôi còn phải đến đảo Spencer tham gia cuộc thi lặn tự do.” Giọng của Quý Ngư đột nhiên trở nên nhỏ hơn.

Cô gần như quên mất mình hiện là cựu vô địch thế giới lặn tự do bị nghi ngờ sử dụng chất kí©h thí©ɧ, đã bị đuổi khỏi câu lạc bộ và không được tham gia thi đấu.

Người đàn ông trung niên phía sau Hải Khôn hắng giọng, tiến lên một bước rồi đứng thẳng cạnh Hải Khôn, vẻ mặt uy nghiêm trở nên ôn hòa hơn một chút.

“Quý Ngư, chuyện là thế này, tôi…”

Quý Ngư nhìn ông ấy với vẻ mặt khó hiểu. Cô hoàn toàn không biết người đàn ông này, vậy tại sao ông ấy lại nói như thể biết rõ về cô?

Ông ấy cũng nhận ra sự đường đột của mình nên mỉm cười kéo Hải Khôn ngồi xuống hai chiếc ghế bên cạnh.

“Để tôi tự giới thiệu trước, tôi là Dương Thái Minh, đội trưởng đội Cảnh sát biển cũ của Hải Khôn. Về việc cháu bị vu oan là vô tình gϊếŧ chết một con cá voi nhỏ ở Nhật Bản, ngay khi đội Cảnh sát biển của chúng tôi nhận được báo cáo từ Trịnh Tông, chúng tôi đã cử người đại diện đi xem xét đàm phán với phía Nhật Bản càng sớm càng tốt. Đừng lo lắng, họ chưa có bằng chứng thuyết phục, chỉ cần chúng ta tìm được nhân chứng để chứng minh rằng cháu không phạm tội ngộ sát ở bãi biển lúc đó thì tội danh này sẽ không được chấp nhận.”

“Nhưng đó là ở Nhật Bản, bọn họ đều là người Nhật. Ai nguyện ý đứng ra làm chứng cho một người Trung Quốc như tôi?” Quý Ngư liếc mắt nhìn Hải Khôn, cô có chút kinh ngạc, anh vậy mà lại để ý đến chuyện xấu của cô.