Chương 41

Mặt trời cuối cùng cũng nhô lên khỏi mặt biển, những tia sáng chiếu rọi cả không trung và biển cả.

Từ nơi giao nhau giữa biển và trời, một chùm ánh sáng tỏa ra như đèn pha trên sân khấu, chiếu sáng đôi nam nữ giữa biển cả bao la.

Hải Khôn nhìn người phụ nữ càng ngày càng gần, anh lại ngửi thấy hương thơm quen thuộc kia, nồng đậm và mãnh liệt tới lạ thường.

Trong căn lều trên bãi biển tại Nhật Bản, lần đầu tiên anh ngửi thấy mùi hương này của cô, lúc đó anh cảm thấy nó rất quen thuộc nhưng anh không thể nói được đó là mùi hương gì, cũng không có ấn tượng rằng mình đã từng ngửi thấy mùi hương này ở nơi nào trước đó.

Người phụ nữ nhắm mắt lại, trong khoảnh khắc đôi môi xinh đẹp và hồng hào mềm mại đó đè lên môi anh, đường hô hấp của anh dường như cũng ngưng lại ngay lập tức.

Dường như mùi thơm nồng nàn đã bốc hơi thành hương rượu, bay vào miệng anh qua khe hở giữa môi và răng, xuyên qua cổ họng, rót vào trong l*иg ngực rồi thấm đẫm các cơ quan nội tạng.

Phản ứng của cơ thể anh lại giống như trước, hoàn toàn mất kiểm soát.

Quý Ngư hôn lên môi anh, bàn tay của người đàn ông bắt lấy cánh tay cô, tay còn lại đang vỗ lưng cô vẫn chưa kịp bỏ xuống đã nhanh chóng trượt xuống eo cô rồi đẩy cô ra xa.

Rõ ràng tốc độ đẩy của anh chậm hơn một nhịp, Quý Ngư vẫn bị “cột buồm” trước người anh chọc vào rồi.

Quý Ngư như phản xạ có điều kiện, thân thể lùi lại một chút nhưng cánh tay cô vẫn ôm lấy cổ anh.

Cô vốn định chạm vào môi anh một chút rồi buông ra, nhưng vì tò mò nên cô lại dùng đầu lưỡi liếʍ chúng lần nữa.

Cô vừa dùng lưỡi liếʍ, vẫn có cảm giác mát lạnh nhưng đôi môi của anh dường như có kèm cả thuốc mê, giây tiếp theo đôi môi đó lập tức trở nên nóng bỏng, đốt cháy đầu lưỡi và đốt cháy cả trái tim cô.

Quý Ngư vẫn luôn vô tri vô giác như đầu gỗ dường như cũng cảm nhận được hơi ấm này.

Tuy nhiên cô đột nhiên cảm nhận được một lực lớn hơn ở cánh tay và thắt lưng của mình, cô tin chắc rằng nếu anh dùng nhiều lực hơn, cánh tay và thắt lưng của cô sẽ bị anh bẻ gãy.

“Đau.” cô không thể không buông anh ra.

Anh trừng mắt nhìn cô, ngực anh phập phồng dữ dội như thể anh vừa trải qua một cuộc đấu tranh sinh tử, thế nhưng ánh mắt anh như đang buộc tội cô đang lợi dụng anh.

Quý Ngư khẽ cắn môi, giải thích hợp tình hợp lý.

“Thuyền trưởng, để tôi tóm tắt lại cho anh, anh xé quần áo của tôi, nhìn thân thể tôi, còn hôn tôi nữa.” Cô quơ quơ quần áo trong tay.

“Bây giờ, tôi cũng đã cắt quần áo của anh, vô tình nhìn thấy cơ thể của anh, chạm vào miệng anh một chút nên anh cũng không thua thiệt gì, chúng ta giải quyết xong nợ cũ.”

Cảm giác không ai nợ ai thực sự rất tuyệt vời.

Không hiểu sao tâm tình Quý Ngư lại trở nên vui vẻ, cô vẫy tay tạm biệt anh, xoay người bơi về. Vừa lặn xuống nước, mắt cá chân của cô đã bị người đàn ông phía sau tóm lấy rồi kéo ngược trở về.

Chỉ trong chớp mắt, cô đã trở lại trước mặt anh.

“Cô là nhà vô địch thế giới môn lặn tự do mà còn có thể bị sặc nước, cô thật sự muốn kết thúc khoản nợ giữa chúng ta ở đây sao?” Hải Khôn đã thoát ra khỏi cảm giác “ngâm rượu mạnh” trước đó, anh lấy lại vẻ cứng cỏi.

Anh dùng cả hai tay nắm lấy cổ chân cô, giống như nắm đuôi cá rồi nhấc cô lên, tay còn lại luồn dưới cổ cô, đồng thời sử dụng lực đẩy lên, nhấc cô lên khỏi mặt nước, trực tiếp ném cô vào bên trong thuyền nhỏ.

“Aishh.” Quý Ngư ngã lăn trên thuyền nửa vòng, cô xuýt xoa một hơi.

Cô biết anh rất khoẻ nhưng đến khi thấy anh ném cô nhẹ như vậy, cô mới nhận ra sức mạnh của anh thực sự rất phi thường. Xương cốt cô rã rời, bộ phận nào trên cơ thể cũng đau đớn, thậm chí còn đau hơn cả lúc cô ngã từ trên giường xuống vào ngày hôm qua.