Chương 40

Chẳng lẽ đây chính là thủy táng* trong truyền thuyết sao?

(*) Thủy táng là hình thức an táng sau khi người mất đi, thi thể được làm lễ đơn giản rồi thả xuống biển cho các loài cá và thủy tộc ăn, vì vậy thủy táng còn gọi là ngư táng.

Quý Ngư nhìn quanh bốn phía, đại dương thần bí sâu thẳm, cũng phủ đầy hơi thở của sự nguy hiểm.

Cô rất thích ngao du dưới đáy đại dương.

Hải nạp bách xuyên, hải tang lăng cốc*.

(*) Hải nạp bách xuyên, hải tang lăng cốc: Ý chỉ biển cả có thể dung nạp hàng trăm ngàn con sông nên mới trở nên to lớn, biển cả hóa tang điền, sơn lăng hóa thâm cốc.

Toàn bộ đại dương chính là một quyển sách, có lịch sử, có sự kỳ ảo huyền bí và cũng có tình yêu.

Biển cả chiếm 70% toàn bộ địa cầu, mai táng cho không biết bao nhiêu con người không biết tên họ, mang theo tâm hồn hào hùng mạnh mẽ, khiến bao nhiêu cái mỏ neo gỉ sắt, bao nhiêu đội thuyền bỏ mạng chìm xuống lòng biển?

Ở những nơi mà đến cả thợ lặn hay máy lặn cũng chưa từng đến, có lẽ là nơi một bộ hài cốt trắng đang nằm, đó có thể là người mẹ, vì cứu đứa con của mình mà phải chôn thân nơi đáy biển.

Cũng có thể là một đôi tình nhân yêu nhau sâu đậm, bọn họ ở trên thuyền với ngọn lửa mạnh mẽ, nhảy xuống biển rộng trong cái ôm thật chặt rồi cùng nhau ngủ yên.

Hôm nay, quyển lịch sử đặc sắc này lại có một câu chuyện, đồng phục của Cảnh sát biển Trung Quốc là Hải Khôn đã được an táng nơi biển sâu vào ngày tháng năm nào đó.

Vì sao?

Quý Ngư chỉ từng thấy có người rải tro cốt người đã khuất xuống biển, chứ chưa từng thấy người nào chôn quần áo người sống dưới đáy biển.

Cô không hiểu lắm, nếu anh đã quý trọng bộ đồng phục của mình như vậy thì sao lại phải bỏ đi?

Đến khi anh rời đi, cô mới lấy đồng phục từ dưới chỗ đất phù sa lên, sau đó bơi trở về hướng chỗ con thuyền nhỏ.

Quý Ngư bơi về chỗ cũ, nổi người lên trên mặt nước nghỉ ngơi một chút, sau đó cô lại nhìn xung quanh nhưng không thấy trên thuyền có người.

Cô lặn xuống nước lần nữa, bơi đến gần chỗ thuyền nhỏ thì chợt thấy dưới khoảng nước bên cạnh thuyền nhỏ có một người đàn ông đang để lộ cơ thể, Quý Ngư lập tức hoảng hốt.

Khi Quý Ngư ở phòng anh cũng chỉ thấy bóng lưng của anh, bây giờ là ở trong nước, thấy hết cả mọi góc độ của anh.

Cơ ngực đầy đặn, cơ bụng rõ ràng từng khối, thậm chí nơi ở trong bóng tối trước người anh cũng xuất hiện trong tầm mắt cô.

Bất kể từ góc độ nào cũng có thể thấy được người đàn ông này là trời sinh đã có cốt cách quân nhân, kiên cường, mạnh mẽ, tuấn tú siêu thực nhưng không phải là kiểu có cơ thể khổng lồ và lượng cơ bắp đồ sộ phình to.

Người đàn ông đang ngâm dưới dòng nước biển có đường cong lưu loát, thân thể cân đối, giống như bức tượng được điêu khắc tỉ mỉ trong thần thoại Hy Lạp.

Quý Ngư nhịn không được mà cảm thán, đúng là chỉ có tài nghệ điêu luyện của Đấng Tạo Hoá mới có thể chạm khắc ra một tác phẩm hoàn mỹ như vậy.

Người đàn ông còn đang tập trung tắm rửa như cảm nhận được động tĩnh của cô, anh đột nhiên xoay người lại, vừa vặn đối mặt với cô.

Dưới áp lực nước, các chuyển động của anh cũng chậm lại giống như biến thành một cuốn phim điện ảnh quay chậm, đã vậy còn từng chi tiết trên cơ thể anh, tất nhiên bao gồm cả nơi thần bí ẩn trong bóng tối kia.

Thứ đứng thẳng trước người anh kia từng đè lên bụng dưới của cô như vũ khí sắt đá, lúc này lại giống như cột buồm đứng thẳng đang được kéo căng lên của tàu Côn Bằng, nhìn vào cô với khí thế dũng mãnh hiên ngang.

Quý Ngư run lên giống như thấy ma, đứng ngây ngốc tại chỗ, thậm chí quên luôn lúc này mình còn đang ở trong nước. Vốn là người luôn rất giỏi việc điều tiết hô hấp dưới nước, bỗng nhiên cô lại có cảm giác kích động muốn thở thật mạnh.

Một cái bong bóng nước thật to nổi lên mặt nước rồi vỡ tan, phát ra âm thanh “ục ục”.

Không xong rồi, nước tràn vào trong phổi rồi!

Quý Ngư lấy lại tinh thần, nhanh chóng bơi lên trên.

"Ừm" một tiếng, rất nhanh cô đã ngoi lên khỏi mặt nước, mở miệng to để hít thở, cổ họng thì đau nhức rất khó chịu, cô mở miệng ho khan mây tiễng.

Nước biển lúc sáng sớm vẫn còn khá lạnh, nhưng cô lại cảm thấy cả người mình nóng đến mức như bị nhúng vào một nồi nước sôi.

Hải Khôn bơi đến bên cạnh cô, một tay túm lấy cổ tay cô, một tay khác thì vỗ lưng với sức lực còn rất lớn, dường như hoàn toàn không biết thương hoa tiếc ngọc.

Trong lòng Quý Ngư thầm kêu khổ, tuy cô không thấy mặt của anh lúc này nhưng có thể cảm nhận được anh đang rất tức giận.

Cô đoán anh nhất định sẽ nổi trận lôi đình rồi lại cô xuống nước nhưng không để cô chết chìm, muốn để cô chịu khổ một chút, nếu không thì làm sao xứng được với người phụ nữ trong lòng anh?

Nhưng kỳ lạ là đến lúc cô ngừng ho và lấy lại đưỢc hơi thở của mình, cô vẫn không nghe bất kỳ âm thanh nào.

Quý Ngư ngầng đầu nhìn anh, anh cũng trợn mắt nhìn cô.

Hai người trừng mắt nhìn nhau, không nói lời nào, dường như đang thi xem mắt ai tốt hơn.

Quý Ngư đột nhiên nghĩ đến một câu chuyện, ánh mắt cô sáng lên rồi quay người lại gần anh. hai cánh tav cô quàng qua cổ anh, hơi kéo đầu anh xuống.

Cô nhìn vào mắt anh, ánh nhìn rơi vào đôi môi bị nước biển làm ướt.

Nắng ban mai chiểu rọi xuống, đôi môi người đàn ông trở nên nổi bật, đầy đặn và quyến rũ, nó còn tỏa ra mùi hương dụ dỗ lòng người.

Quý Ngư do dự trong chốc lát, sau đó cô nhắm mắt lại, kề môi mình lên môi người đàn ông.