Chương 39

Cô tiện tay mở bìa ra, trên đó viết hai hàng chữ:

“Đàn ông có thể chết, nhưng không thể bị đánh bại.

Anh có thể tan xương nát thịt, nhưng không thể mất đi em.”

Quý Ngư có chút bất ngờ, một người đàn ông với vẻ ngoài cứng rắn như sắt thép cũng sẽ có một mặt thâm tình và dịu dàng như vậy sao?

Cô muốn ngồi dậy đỡ anh nằm xuống giường nhưng mới vừa nhúc nhích thì cuốn sách trên tay anh đột nhiên trượt xuống, sau đó nó rơi trên mặt đất, tạo ra tiếng vang cực lớn và đánh thức anh.

Quý Ngư vội vàng nhắm mắt lại, tiếp tục giả vờ ngủ.

Hải Khôn nhìn thoáng qua chỗ cô, tiện tay kéo chăn lên cho cô, rón rén xuống giường, nhặt sách lên đặt lại bàn, cởi bộ đồ ngủ rồi thay quần áo.

Quý Ngư hơi hí mắt nhìn, vô tình thấy được thân thể anh, vai rộng eo thon, bờ mông thì săn chắc.

Mặt cô nóng lên, vừa định nhắm mắt lại thì bỗng thấy vết thương trên lưng anh, đôi mắt cô trợn tròn ngay lập tức.

Trên lưng của anh còn có rất nhiều vết sẹo, vết thương mới hay cũ cũng có, giống như tấm vải bạt được vá lại trên tàu, phiêu diêu nhiều năm trên biển, trải qua gió táp mưa sa, sau khi bị ánh mặt trời thiêu đốt, màu da trên tấm lưng trở nên đậm nhạt không đồng nhất.

Nhưng làn da anh rất sạch sẽ, săn chắc, thân thể cường tráng cùng với sức khoẻ dồi dào.

Cơ thịt trên cả người anh cứng rắn giống như được nung lửa nóng thành sắt thép, toàn thân không có một chút mỡ thừa nào, rõ ràng là trải qua nhiều năm vận động và rèn luyện để có được kết quả vừa vặn như bây giờ.

Dường như là Thượng Đế muốn khiến anh kiên định, vững tâm chiến đấu với những cơn bão hung tàn của đại dương nên mới cố ý cho trang bị cho anh cơ thể và linh hồn kiên cường như vậy để chống lại những chuyện khó đối phó hay những việc khủng khϊếp không lường trước được trên đại dương mênh mông này.

Hô hấp của Quý Ngư càng ngày càng gấp, giọng nói như bị cái gì chặn lại, không thể thể nổi nữa.

Dường như anh đột nhiên ý thức được rằng trong phòng còn có người khác nên anh lập tức kéo màn vải ngăn bên cạnh, lúc đi ra, anh đã mặc một cái áo T-shirt màu đen, thay quần rồi kéo rèm lại.

Quý Ngư mở to mắt nhìn anh đi tới thùng rác nhặt bộ đồng phục cảnh sát biển hôm qua anh vứt vào lên, nhìn nhìn nó một chút, cẩn thận gấp lại rồi cầm nó đi ra ngoài.

Sớm như vậy, anh muốn đi đâu chứ?

Quý Ngư nhớ lại ngày hôm qua lúc cô và Trịnh Tông uống rượu, vô tình nghe anh ta nhắc đến việc thuyền trưởng của bọn họ thường dậy rất sớm, chèo con thuyền nhỏ một mình và cũng không biết là đi đâu, mãi đến lúc bọn họ tập thể dục buổi sáng mới trở về.

Quý Ngư cảm thấy rất tò mò, cô đứng dậy bước xuống giường, rón rén đi theo anh



Bình minh trên biển, màu xanh ngọc bích trong trẻo xa vạn dặm, trên mặt biển có những lớp sương mù mỏng bao phủ.

Bốn phía xung quanh yên tĩnh, chỉ có duy nhất một chiếc thuyền nhỏ cắt ngang mặt nước, mái chèo đập vào mặt nước, tạo ra tiếng vang rõ ràng và có tiết tấu.

Quý Ngư lặn trong nước, duy trì một khoảng cách không xa không gần với con thuyền nhỏ. Khi sắp chạm tới giới hạn nín thở cô mới nổi lên mặt nước, hít thở thật sâu rồi mới tiếp tục lặn xuống nước.

Cứ lặp đi lặp lại như vậy mà lén lút đi theo thuyền nhỏ gần nửa tiếng.

Đến khi không còn thấy bóng dáng tàu Côn Bằng đâu nữa, thuyền nhỏ cuối cùng cũng dừng lại, cô cũng dừng ở nơi cách thuyền nhỏ khoảng chừng 4, 5 mét.

Trên con thuyền nhỏ, Hải Khôn dùng hai tay cầm lấy bộ đồng phục Cảnh sát biển bị xé rách với vẻ mặt nghiêm túc. Trong đôi mắt thâm thúy ấy hiện ra sự thành kính, giống như đang tưởng niệm người đồng đội đã hy sinh vì chiến đấu của mình.

Yên lặng một lúc lâu anh mới đứng dậy sau đó nhảy xuống nước, vừa cầm đồng phục vừa bơi về phía biển sâu.

Quý Ngư càng cảm thấy tò mò hơn, rốt cuộc anh muốn làm gì? Cô cũng nhanh chóng lặn xuống, tiếp tục đi theo anh với khoảng cách vừa phải.

Cuối cùng cô thấy Hải Khôn bơi tới một mảnh đất bằng phẳng giống như vườn hoa dưới đáy biển mới dừng lại, dùng tay đào một cái hố, chôn bộ quần áo dưới lớp đất phù sa nơi biển cả.