Chương 31

“Anh cho là tôi muốn chạm vào anh à? Tôi chỉ đang đòi lại công bằng, anh phải trả lại những gì anh nợ tôi.” Quý Ngư có hơi luống cuống thái quá, bản thân cô cũng không biết vì sao cô lại muốn sờ anh, chỉ là cô muốn làm như vậy, giống như đang bị bản năng điều khiển.

“Tôi nợ cô cái gì?” Hải Khôn buông tay cô ra rồi lùi về phía sau một bước, buộc lại đai lưng áo ngủ.

“Để tôi xé quần áo của anh đi, ít nhất cũng như anh xé váy của tôi, cởi sạch để tôi nhìn một lần nữa rồi... để tôi hôn anh một cái, thế là chúng ta hoà rồi.”

Không mất mát, không nợ nần là nguyên tắc quen thuộc của cô.

Bình thường Quý Ngư rất thoải mái, không tính toán nhiều và chỉ quan tâm đến những thứ liên quan đến lặn.

Nhưng chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi này, cô bị anh xé quần áo, nhìn thấy hết cơ thể cô rồi còn vô cớ hôn cô, khiến cô luôn cảm thấy khó chịu trong lòng.

Cô cố gắng thở ra một hơi, nếu không thì cô sẽ nghẹn chết mất.

Hải Khôn nhìn cô chằm chằm trong ba giây sau đó nghiêm túc gật đầu: “Được, cô nói thì giữ lời, chờ tôi một phút.”

Một phút sau, anh quay lại phòng cô.

Anh mặc một bộ đồng phục Cảnh sát biển màu xanh, đứng trước mặt cô bằng dáng vẻ ngay thẳng.

Hải Khôn xoay người lại, nghiêng người hướng về phía cô rồi chỉ vào bả vai anh: “Bả vai và eo, cô chỉ có thể xé hai chỗ này, cơ hội chỉ có một lần.”

“…” Đương nhiên là phải xé rồi, không xé là quân tử, cô lại không phải là quân tử.

Quý Ngư cắn răng một cái, kiễng chân lên túm lấy mảnh vải hai bên vai anh, dùng sức kéo sang hai bên.

Nhưng cô nhanh chóng nhận ra là dù cô có kéo thế nào cũng không thể kéo rách được.

Đây là đồng phục!

Vải chắc như vậy, chỉ dựa vào hai bàn tay mảnh khảnh của cô, sao cô có thể xé một cái là rách giống như lúc anh xé váy của cô?

Không xé được chỗ bả vai, cô lại kéo vải chỗ thắt lưng anh. Chỗ bả vai mềm hơn mà cô còn không xé được, chỗ này thì chẳng có hy vọng gì hơn.

Quý Ngư giằng co nửa ngày, đầu đầy mồ hôi, tay chân mỏi nhừ mà quần áo của anh vẫn nguyên vẹn.

“Anh chơi ăn gian, váy của tôi là vải mỏng, xé dễ như thế? Bây giờ anh mặc đồng phục, có khác gì bảo tôi xé áo giáp không?”

“Chính miệng cô đã nói, lời đã nói ra thì không thể thu về.”

“…” Quý Ngư không kịp phản ứng lại ngay lập tức, cô đã nói gì? Nói khi nào?

Cô nghĩ mãi thì bỗng nhiên nhớ ra, lúc cô ở buồng lái, quả thật cô đã nói rằng anh cũng phải mặc quần áo anh thích nhất để cô xé mới công bằng.

Vậy, bộ đồng phục này là bộ quần áo yêu thích của anh sao?

Thấy anh xoay người rời đi, Quý Ngư vội vàng nắm cổ tay anh, không cho anh đi, lôi kéo anh đi đi lại lại tìm kiếm thứ gì đó.

Hải Khôn cũng không nói lời nào, nhẫn nại tuỳ ý để cô giày vò, xem rốt cuộc cô muốn giày vò anh thành cái dạng gì.

Hai người đi một vòng, Quý Ngư tìm được một con dao găm.

Cô cởi bỏ hai nút trên ngực anh, kéo cổ áo anh, đưa con dao nhỏ vào trong áo anh, đâm xuyên qua vai áo làm nó thủng một lỗ.

Cô cũng đâm một lỗ tương tự như thế ở phần thắt lưng.

Quý Ngư dùng miệng ngậm con dao, hai tay nắm lấy hai bên lỗ rồi dùng sức kéo ra.

Vải đồng phục dày trên người của anh, từ vai đến thắt lưng cuối cùng đã bị cô xé toạc.

Sau khi xé xong, nhìn thành quả lao động của mình, cô rất hài lòng.

Tay phải cô lấy con dao ra khỏi miệng, vừa lui về phía sau, vừa gõ lưỡi dao vào lòng bàn tay trái từng cái một.

Cô lập tức đắc ý vênh váo, không để ý dưới chân phía sau có thứ gì đó nên không cẩn thận mà bị vấp chân, cả người đột nhiên ngã về phía sau.