Chương 25

Ban đầu Trịnh Tông hơi bất ngờ, sau đó lại cười ha ha, cười một lúc lâu mới dừng lại.

“Đúng rồi, thứ tôi muốn là hiệu quả thế này, đây là đánh giá tốt nhất tôi từng nghe, ôi tri kỷ.” Anh ta lại muốn tiến đến bắt tay cô .

Quý Ngư vội vàng xua tay, tỏ ý bảo anh ta dừng lại. Trịnh Tông cười cười, cũng không ép buộc mà dừng lại đúng lúc.

Hai người nói đùa một lát, tâm trạng của Quý Ngư đã trở lại bình thường.

Trịnh Tông vừa rời đi, cô đã khóa trái cửa, mở điện thoại di động lên thử kết nối mạng, tìm kiếm thông tin về Hiệp hội Bảo tồn Sea Shepherd*.

(*) Hiệp hội bảo tồn Sea Shepherd (SSCS) là một phi lợi nhuận , bảo tồn biển tổ chức có trụ sở tại Cảng Friday trên đảo San Juan, Washington ở Hoa Kỳ.

Cô quên mất bản thân đã nghe về hiệp hội này ở đâu. Từ những gì cô biết được, cô có linh cảm rằng tàu Côn Bằng là tàu theo dõi của tổ chức bảo vệ môi trường phi lợi nhuận.

Mạng kết nối rất chậm, khó lắm cô mới mở được trang web và biết đây đúng là hiệp hội bảo vệ môi trường biển, chuyên bảo vệ các loài động vật biển như cá voi, cá mập, sư tử biển, hải cẩu và các loài sinh vật biển.

Quý Ngư vui mừng, nếu như vậy, chỉ cần cô trực tiếp đưa video cô quay được cảnh săn gϊếŧ cá voi cho họ, như vậy không hợp lý sao?

Quý Ngư nằm ngửa trên giường, tiếp tục suy nghĩ về vấn đề đó.

Hiệu quả cách âm của khoang thuyền không được tốt lắm, thỉnh thoảng lại có âm thanh ở phòng bên cạnh truyền đến.

Cô cẩn thận phân biệt một chút, chỉ có giọng nói của Trịnh Tông và Cá Chạch và hẳn là Sơn Trà cũng ở đó, chỉ có điều anh ta không nói chuyện, từ đặc điểm cuộc nói chuyện của bọn họ, cô cũng có thể đoán ra.

Quý Ngư nhảy xuống giường, cầm điện thoại di động rời khỏi phòng rồi đi vòng qua bên cạnh khoang thuyền, cứ theo cầu thang sắt mà đi đến tầng cao nhất.

Quả nhiên trong buồng lái chỉ có một mình thuyền trưởng.

Cửa không đóng, cô đi thẳng vào rồi dựa người cạnh cửa.

Người ngồi ở trên ghế lái vẫn nhìn về phía trước, giống như không biết có người ở bên ngoài nhưng bằng sự nhạy bén của anh, chắc chắn anh biết rằng cô đã tới.

Dựa vào trực giác của một người phụ nữ, Quý Ngư cảm thấy dường như anh luôn cố tình phớt lờ sự tồn tại của cô, cô rất muốn biết vì sao.

Vẻ ngoài của cô cũng đâu có xấu!

Quý Ngư đứng một lúc, tự mình đi vào buồng lái rồi đóng cửa lại. Cô tiến tới trước bàn lái, trực tiếp ngồi trên chiếc bàn gỗ nối liền với bàn lái.

Anh nhìn về phía cô, lông mày thì nhíu lại.

“Xuống đi.” Anh nói với giọng điệu ra lệnh.

“Không xuống.” Cô đáp lại với giọng điệu không nghe lời.

“Cấm hút thuốc trong buồng lái.” Tầm nhìn của anh chuyển từ mắt cô xuống tay.

"Tôi không hút.” Quý Ngư kẹp một điếu thuốc trong tay, đây là thứ cô tìm thấy ở trong phòng Trịnh Tông.

Thỉnh thoảng cô cũng có hút, nhưng không nghiện thuốc lá, hầu hết thời gian nó là công cụ để che giấu sự xấu hổ của cô.

“Đi về đi, đây không phải là nơi cô nên đến.”

“Anh là người đưa tôi đến đây.”

Anh gõ hai cái nút trên bảng điều khiển một cách nặng nề, hẳn là đã chỉnh thành chế độ lái tự động rồi đứng dậy đi đến trước mặt cô, sau đó nhìn thẳng vào mắt cô.

“Rốt cuộc cô muốn làm gì?”

“Trước hết, tôi muốn biết tên của anh. Thứ hai, tôi muốn biết các anh làm gì? Thứ ba, hình như anh không thích gặp tôi, vậy sao lại còn cứu tôi?”

“Cô không cần phải biết tên của tôi.” Anh giữ chặt cổ tay cô, muốn kéo cô xuống.