Chương 7: Toàn bộ đều là em(vừa đi vừa làm)

Edit: Đậu Xanh

"Phu nhân muốn giải thích thế nào với tôi đây?"

Đường Cảnh Nhiên dù bận vẫn nhưng ung dung nhìn chằm chằm vào hai mắt chứa đầy nước mắt của Bạch Nhiễm Mặc, anh đưa ngón tay quét xuống phía dưới rồi bôi máu xử nữ dính phía trên lên môi đỏ của cô, giống như tô môi, đỏ chót đến dị thường.

"Ngài thám tử -- tôi -- tôi --" Hai mắt Bạch Nhiễm Mặc ươn ướt cho nên mờ đi, không thấy rõ vẻ mặt Đường Cảnh Nhiên, trong khoảng thời gian ngắn, cô liên tục nói năng lộn xộn, chỉ nghĩ giữ lại côn ŧᏂịŧ lớn trong hoa huyệt, "Huhu -- không thể rút ra --"

"Được, được --vậy tôi dẫn phu nhân đi xem cái này trước --" Đường Cảnh Nhiên bế Bạch Nhiễm Mặc rồi đứng lên, côn ŧᏂịŧ lớn trước sau vẫn cắm ở hoa huyệt kiều nộn nhỏ hẹp, "Phu nhân có cũng đủ thời gian để nghĩ phải giải thích thế nào."

Theo động tác đi lại, côn ŧᏂịŧ lớn một lần nữa lại cọ xát bên trong hoa huyệt, lần nào cũng cắm thẳng đến tử ©υиɠ, thân gậy thô to không ngừng di chuyển bên trong vách thịt chặt chẽ, kɧoáı ©ảʍ kịch liệt làm co thể Bạch Nhiễm Mặc lắc lư, "A -- không -- chậm một chút -- quá sâu --"

"A? Phu nhân ngại cắm không đủ sâu đúng không --" Đường Cảnh Nhiên giả bộ không nghe hiểu, ôm chặt Bạch Nhiễm Mặc đang treo trên người của mình, năm ngón tay giữ chặt mông thịt cô, cắm côn ŧᏂịŧ lớn vào sâu hơn, chỉ chừa hai viên tinh hoàn ở bên ngoài.

"A a -- không -- không phải --"

Miệng cô thì phủ nhận, nhưng thân thể lại thành thật siết chặt côn ŧᏂịŧ lớn hơn, tầng tầng lớp lớp thịt non trong hoa huyệt bao lấy, hút côn ŧᏂịŧ lớn vào càng sâu, qυყ đầυ cực đại thẳng tắp chống hoa tâm, kéo ra từng luồng dâʍ ŧᏂủy̠.

Lúc này anh ôm cô đi tới trước tủ sách, xoa cơ quan ẩn trên tượng điêu khắc, nháy mắt toàn bộ tủ sách di động về bên trái hai mét, làm mặt tường lộ ra -- phía trên dán đầy bức ảnh chân dung, thế nhưng tất cả đều là cùng một người.

Khi cô đi học, khi cô mua đồ ăn, khi cô đi dạo phố, khi cô du lịch, cô mở cửa sổ nhìn ra xa xuống phía dưới -- toàn bộ đều là -- đều là Bạch Nhiễm Mặc cô!

"Ngài thám tử --anh, anh--" Bạch Nhiễm Mặc ở trong l*иg ngực anh, ngẩng đầu lên, trên mặt đỏ bừng, "Đã sớm biết -- còn tới trêu chọc tôi --"

Cô vùi đầu vào l*иg ngực rắn chắc của anh, cơn xấu hổ và tức giận kéo đến khó có thể tự kiềm chế, mọi chuyện anh đều biết, anh đã sớm điều tra mình, nhìn mình diễn một cách vụng về, thế nhưng còn phối hợp.

"Phu nhân, ngẩng đầu nhìn tôi --" Đường Cảnh Nhiên gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Nhiễm Mặc, không cho cô có động tác trốn tránh nào dù là nhỏ nhất.

"Em không, quá mất mặt, anh rút ra, em phải về nhà --" Trong lúc nhất thời Đường Nhiễm Mặc chỉ muốn tìm cái hố chui vào, cho dù có ngủ cùng anh cũng không thể làm cô hồi tâm chuyển ý, nhưng bỗng nhiên bị áp trên mặt tường dán đầy ảnh chụp của cô, côn ŧᏂịŧ lớn thoáng rút ra, sau đó hung hăng mà cắm đi vào, "A a -- không -- đừng đâm nơi đó --"

"Hiện tại -- Phu nhân có thể nhìn tôi không?" Bàn tay to của Đường Cảnh Nhiên xoa khuôn mặt nhỏ của Đường Nhiễm Mặc, sau đó nâng lên, bắt buộc đôi mắt to ngập nước đối diện với mình, "Bây giờ tôi muốn nói một chuyện rất quân trọng, là kết quả điều tra rất lâu của tôi--"

Trong ánh mắt Bạch Nhiễm Mặc tất cả đều là hơi nước cùng khó hiểu, sau đó, cô nghe thấy giọng nói trầm thấp lại ưu nhã của anh vang lên, "Tôi thích phu nhân --"

"Không cần làm phu nhân của ai cả, chỉ làm phu nhân tôi."

Bạch Nhiễm Mặc bị lời âu yếm bất ngờ này làm cho sững sờ, "Nói cách khác -- em có thể làm phu nhân của ngài thám tử hả?"

"Đúng vậy, hiện tại phu nhân có thể thỏa mãn nhu cầu của chồng mình chưa?" Bạch Nhiễm Mặc còn chưa có phản ứng kịp, toàn bộ thân thể nhỏ xinh bị nâng lên, ấn trên mặt tường.