Chương 8: Ấn trên tường rồi bị ngài thám tử cắm từ phía sau

Edit: Đậu Xanh

Hai chân trắng nõn thon dài bị kéo rộng ra, côn ŧᏂịŧ lớn mang theo một ít mị thịt, sau đó lại nhanh chóng tàn nhẫn thọc vào rút ra, cọ xát từng vách thịt khít khao, phá vỡ tầng tầng nếp uốn, cắm đến phía dưới tê rần, làm cô phản ứng không kịp, chỉ có thể bị động thực hiện "trách nhiệm" hầu hạ ông xã của một người vợ.

Hoa huyệt không ngừng bị xỏ xuyên qua, vệt nước da^ʍ mĩ chảy xuôi xuống dưới, từng giọt trong suốt, làm ướt sàn gỗ bên chân ngài thám tử.

Nhưng mà cảnh tượng da^ʍ mỹ này chỉ làm côn ŧᏂịŧ lớn càng thêm cứng rắn hơn, phá vỡ sự ngăn trở của hoa môi, sau đó dùng ngón tay căng ra miệng hoa huyệt nhỏ hẹp, ngón tay thô ráp vói vào tiểu huyệt non mềm, dẫn tới một trận co rút, siết chặt vào đến anh không muốn rút ngón tay ra, "Phu nhân có vẻ rất thích ngón tay --"

"Đừng -- em sợ -- ưm a --" Côn ŧᏂịŧ lớn nhắm ngay góc độ ngón tay căng miệng huyệt ra, thẳng tắp cắm đi vào, cắm thẳng đến hoa tâm.

Cách làʍ t̠ìиɦ có chút thô bạo làm Bạch Nhiễm Mặc càng thêm hưng phấn, anh liên tục thọc vào rút ra làm nửa người trên của cô không tự chủ được mà lắc lư trái phải, cặρ √υ" to trắng nõn cũng đong đưa theo động tác kịch liệt tạo nên từng trận nhũ sóng, cực kỳ dâʍ đãиɠ.

"Ngài thám tử -- a a -- đừng lại --"

Cô sợ hãi xin anh tha, toàn bộ thân thể bị Đường Cảnh Nhiên cắm đến đến mức không giữ được thăng bằng, hai chân trắng nõn thon dài khó khăn treo trên eo rắn chắc của anh.

Chỉ có thể lấy côn ŧᏂịŧ lớn làm điểm tựa, nhưng côn ŧᏂịŧ liên tục cắm vào rút ra khiến cô không kịp thừa nhận kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt phải khóc lóc xin tha, "Huhu --em không muốn làm nữa --"

"Hửm? Không thỏa mãn nhu cầu của ông xã, thì không phải là việc một người vợ tốt nên làm --"

Đường Cảnh Nhiên vuốt ve chỗ hai người giao hợp, miệng hoa huyệt mẫn cảm yếu ớt bị làm tới mức từ phấn nộn chuyển thành đỏ bừng, anh mắt anh tối sầm lại, côn ŧᏂịŧ căng trong hoa huyệt lại lớn thêm một vòng.

Cuối cùng Bạch Nhiễm Mặc cũng có thể chạm đất, một bên đùi được hạ xuống trên mặt đất, toàn bộ thân mình bị ngài thám tử xoay tròn một vòng, bị bắt phải đưa lưng về phía anh, đôi tay chống mặt tường, làm tư thế nhếch mông lên cao rồi tiến vào từ phía sau.

Mà côn ŧᏂịŧ lớn trong hoa huyệt, cũng mạnh mẽ xoay tròn một vòng, nghiềm nát từng vách thịt non mềm bên trong tiểu huyệt, tầng tầng nếp uốn bị tất cả phá vỡ, miệng huyệt chảy ra dòng dâʍ ŧᏂủy̠ trong suốt.

"A a -- không thể cắm nữa -- cầu xin --" Tốc độ cắm rút vừa mạnh vừa nhanh, làm khuỷu tay cô lắc lư, nửa cánh tay kề sát ở trên mặt tường.

Phần người trên đều bị đè ép, hai bầu vυ" đầy đặn ép vào mặt tường tạo thành hình tròn dẹp.

"Dừng lại -- ngài thám tử -- a -- quá sâu huhu --" Hai quả phù du cứng như đá, ngực lớn trắng nõn lõm xuống thành hình tròn dẹp, anh thọc vào rút ra từ sau lưng, không ngừng xô đẩy, hai luồng mềm mại bị nhào nặn xoa bóp.

"Phu nhân không nói rõ ràng, anh rất khó xử." Vẻ mặt thân sĩ cao quý lại nói lời dâʍ ɭσạи, khi đàn ông làʍ t̠ìиɦ mới biến thành cầm thú du͙© vọиɠ, "Anh đây chỉ có thể --"

Đường Cảnh Nhiên bắt lấy mông tuyết trắng của cô, nâng lên thả xuống, làm hai đùi thon dài đẹp mở rộng hơn, mông thịt tròn trịa trắng nõn bị tách càng rộng, côn ŧᏂịŧ đỏ tím thô to không ngừng tiền vào khe thịt ướt đẫm.

Không biết có phải cố ý hay không, khi vừa dứt lời, côn ŧᏂịŧ lập tức phá vỡ tầng tầng nếp uốn hồng nộn, thẳng tiến đến tử ©υиɠ rồi tàn nhẫn mà xoay tròn cọ cọ làm Bạch Nhiễm Mặc thét chói tai, thân mình run rẩy kịch liệt, hai chân có chút đứng không vững, ngón chân trắng nõn bám chặt mặt đất, co rút thành một cục.

"A a -- dừng lại -- cắm -- tha em đi --"