Chương 6: Chỉ nghĩ muốn côn ŧᏂịŧ lớn của anh (h)

Edit: Đậu Xanh

"Ưm a -- dừng lại -- ưm a --"

Hơi thở Bạch Nhiễm Mặc dồn dập, cô muốn cướp lấy đầu lưỡi bị mυ"ŧ vào đến tê dại từ trong miệng ngài thám tử, cổ họng lên xuống nuốt nước bọt, nhiều lúc không kịp nuốt xuống lại từ khóe miệng chảy ra.

"Thân thể phu nhân thật là xinh đẹp."

Đôi tay Đường Cảnh Nhiên cầm lấy cặρ √υ" đẫy đà trước ngực cô, bầu thịt trắng nõn no đủ, tràn ra các khe hở ngón tay, bị bàn tay to bắt lấy dùng sức xoa bóp, thuận theo chiều nghịch kim đồng hồ đánh vòng qua lại.

Cảm giác tê dại từ trước ngực truyền đến, hai quả phù du mẫn cảm nhất cũng bị ngài ấy ngậm vào miệng, mυ"ŧ vào liếʍ láp, "A a --thật ngứa -- ưm a -- thật kỳ quái --"

Bàn tay to cầm một bên vυ", làm núʍ ѵú sưng lên, anh vươn đầu lưỡi chạm vào đầṳ ѵú đỏ tươi rồi nhanh chóng xoay tròn liếʍ láp, ngay cả nếp uốn mẫn cảm xung quanh đó cũng bị liếʍ.

Nước bọt làm ướt đầṳ ѵú, có vẻ càng thêm hồng hào mê người. Bầu vυ" lớn bị đầu lưỡi bá đạo tách ra rồi chen đi vào nơi khe rãnh, điên cuồng liếʍ láp, làm kɧoáı ©ảʍ từ vυ" truyền đến lên đến tột đỉnh, cảm giác cả núʍ ѵú bị người đàn ông nuốt vào , "A -- ưm-- đừng -- sẽ không ra sữa --"

Ngài thám tử cũng không buông tha cho bầu vυ" mẫn cảm, đầu lưỡi lần lượt lướt qua cái nếp nhăn gấp thật nhỏ, mỗi một lần đều khiến cho cô run rẩy, thân mình trắng nõn đong đưa theo từng động tác kia.

"Ưm a -- a a -- ngài thám tử -- đừng tra tấn em nữa--"

Hai chân trắng nõn thon dài của cô kẹp đến càng chặt, che đi lượng dâʍ ɖị©ɧ không ngừng chảy ra giữa hai chân, làm ướt cả sô pha bên dưới.

Ngài thám tử cường thế tách hai chân khép chặt của cô ra, ép sát thân mình đi vào, côn ŧᏂịŧ lớn thẳng tắp chạm vào miệng hoa huyệt mẫn cảm ướt nóng.

Mông ước của Bạch Nhiễm Mặc cuối cùng cũng trở thành sự thật, côn ŧᏂịŧ lớn của anh đẩy miệng hoa huyệt như là đã gấp không chờ nổi.

Hoa huyệt mềm mại bị côn ŧᏂịŧ lớn điên cuồng cọ xát, mang đến kɧoáı ©ảʍ cuồn cuộn không ngừng, làm thân thể đói khát của cô run rẩy, vách thịt thèm khát mà mấp máy, dâʍ ŧᏂủy̠ chậm rãi chảy ra.

"Phu nhân, nói cho tôi biết --" Đường Cảnh Nhiên áp sát vào tiểu huyệt vừa cọ vừa xoa, "Là nơi này hả? Là nơi này muốn côn ŧᏂịŧ của đàn ông sao?"

"Ưm a -- là --" Bạch Nhiễm Mặc bị tra tấn đến quân lính tan rã, phát ra tiếng thở dốc cùng với tiếng khóc nức nở, anh là cố ý, "Là chỉ nghĩ muốn côn ŧᏂịŧ của ngài thám tử -- huhu --"

Nghe được đáp án vừa lòng, qυყ đầυ cực đại gắng gượng để ở miệng hoa huyệt ướŧ áŧ, bên trong chậm rãi chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠ trong suốt, theo qυყ đầυ màu đỏ tím chảy xuống phía dưới, làm cho gân xanh quay quanh côn ŧᏂịŧ đỏ tím ướt đẫm, hội tụ lại trên hai túi cầu, nhỏ từng giọt một xuống.

Vòng eo có lực động một cái, qυყ đầυ cực đại nhất thời phá vỡ hoa môi ướt dầm dề, đem miệng huyệt nhỏ xinh mở ra một khe hở.

"Ưm ha -- a a -- muốn côn ŧᏂịŧ ngài vào --" Bên trong tiểu huyệt Bạch Nhiễm Mặc bủn rủn, cô vặn vẹo vòng eo mảnh khảnh, muốn đem qυყ đầυ nuốt đến càng sâu.

"Vậy -- cho phu nhân hết." Đường Cảnh Nhiên nhếch môi mỏng, du͙© vọиɠ dưới đáy như lửa cháy hừng hực thiêu đốt, anh động eo một cái, cắm toàn bộ cây côn ŧᏂịŧ vào hoa huyệt, tầng lá mỏng giữa hoa huyệt đột nhiên không kịp phòng ngừa mà bị đâm thủng, một tia máu đỏ tươi chảy ra chỗ giao hợp.

"A a -- đau --" Đau đớn khi bị phá thân làm Bạch Nhiễm Mặc khóc lớn, nước mắt rơi xuống, nhưng cái miệng nhỏ không khống chế được cắn nuốt côn ŧᏂịŧ ngài thám tử.

Qυყ đầυ cực lớn cắm thẳng vào hoa tâm yếu ớt, tiểu huyệt non bị căng đến sắp vỡ ra, lại bị côn ŧᏂịŧ lớn thô bạo ma sát tầng tầng lớp lớp nếp uốn, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt làm cô hét lớn.