Chương 5: Tϊиɧ ɖϊ©h͙ ăn có ngon không(h)

Edit: Đậu Xanh

Côn ŧᏂịŧ nóng bỏng trong tay, xúc cảm thô bạo khi lên xuống làm cả người cô nóng lên, hoa huyệt dưới thân vẫn còn không ngừng bị xỏ xuyên qua, khi rút ngón tay ra kéo theo một lượng lớn dâʍ ɖị©ɧ, kɧoáı ©ảʍ tích lũy đến tột đỉnh. Cặp mông tuyết trắng của cô không nhịn được đong đưa theo ngón tay ngài thám tử.

"Xem ra phu nhân thật sự thực thích ngón tay tôi."

Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cô, hai ngón tay Đường Cảnh Nhiên ướŧ áŧ, ấm áp không ngừng thọc vào rút ra, cọ xát vách huyệt nóng cháy, mỗi một lần đều cắm thẳng đến hoa tâm, ngón tay thon dài của anh bây giờ mới chân chính phát huy tác dụng ở chỗ này.

Cặp mông trắng lay động vài cái thật mạnh, ngồi xuống ở giữa hai chân ngài ấy, bên trong tiểu huyệt, anh sử ngón tay cắm vào chỗ sâu nhất, thậm chí cả hoa tâm cũng bị chạm vào rồi không ngừng cọ xát, cắm đến da^ʍ thuỷ liên tục chảy ra.

"A -- quá nhanh --"

Đôi mắt Bạch Nhiễm Mặc chứa hơi nước mờ mịt nhìn chằm chằm Đường Cảnh Nhiên như lên án, ngài thám tử quá xấu xa, rõ ràng trước đó còn đứng đắn, phong độ, không ngờ lại trêu chọc cô thế này.

"Phu nhân, đừng nhìn tôi như vậy --" Đường Cảnh Nhiên vuốt khuôn mặt nhỏ như ngọc của Bạch Nhiễm Mặc, "Sẽ làm tôi không nhịn được -- hung hăng mà bắt nạt phu nhân, bắt nạt đến khi phu nhân khóc ra cũng sẽ không dừng lại --"

Ngón tay anh thô bạo xỏ xuyên qua tiểu huyệt, mị thịt từng chút mυ"ŧ vào, giữ lấy ngón tay, nhưng càng bị tàn nhẫn thọc vào rút ra, thẳng tắp cắm đến chỗ sâu trong hoa huyệt, làm tiểu huyệt không tự chủ được mà co rút lại.

Hoa huyệt bị cắm đến mềm rốt cuộc không khống chế được mà gắt gao bao lấy ngón tay, cô khó chịu muốn khép hai chân lại, nhưng vì tư thế khóa ngồi trên bắp đùi anh, cho nên bị căng đến càng chặt, hai bắp đùi liên tục phát run.

"Ưm ưm-- đừng -- sắp ra -- ưm ưm-- không --"

Một giọt lại một giọt dâʍ ɖị©ɧ trong suốt chảy ra từ miệng huyệt, cuối cùng sau tiếng rêи ɾỉ gấp gáp của cô, tiểu huyệt phun ra một dòng chất lỏng, thẳng tắp phun đến lòng bàn tay của ngài ấy, rồi da^ʍ mỹ chảy xuống.

Côn ŧᏂịŧ lớn ở lòng bàn tay cô cũng càng ngày càng to lên, được cô vuốt ve lên xuống, đồng thời lúc cô cao trào, nó cũng phun ra từng luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙, dịch trắng dính đầy lòng bàn tay mềm mại của cô, dọc theo đó chảy xuống.

"Phu nhân thích ăn không --" Đôi mắt sâu thẳm của Đường Cảnh Nhiên hiện lên ánh sáng du͙© vọиɠ trần trụi, "Tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên tay ăn ngon không--"

Phảng phất giống như bị mê hoặc, Bạch Nhiễm Mặc mở miệng ra, đầu lưỡi phấn nộn liếʍ liếʍ tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên tay, một ngụm rồi một ngụm nuốt vào trong miệng, cô si ngốc cười cười, "-- ăn ngon."

Đường Cảnh Nhiên cuối cùng cũng không khống chế được nữa, đẩy Bạch Nhiễm Mặc ngã trên sô pha, qυყ đầυ cực lớn để bên khóe miệng non mềm còn dính dịch trắng của cô, "Phu nhân làm nó dơ, nên phải liếʍ sạch sẽ."

Động tác ngài thám tử lãnh khốc, gợi lên tìиɧ ɖu͙© tận sâu bên trong của Bạch Nhiễm Mặc.

Côn ŧᏂịŧ lớn bên khóe miệng, gân xanh bao xung quanh, trên qυყ đầυ chảy ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c, lấy tư thế không cho phép từ chối cho vào miệng cô, đầu lưỡi kiều nộn cuốn thành một vòng, quấn quanh côn ŧᏂịŧ, sau đó ngậm vào liếʍ láp.

Hương vị xạ hương nồng đậm nam tính hoà cùng hơi thở hormone giống đực hỗn loạn trên người anh, thẳng tắp vọt vào xoang mũi nhỏ, giống như liều xuân dược mạnh nhất, làm cơ thể mềm nhũn của cô không ngừng run rẩy.

"Đủ rồi." Giọng nói Đường Cảnh Nhiên đã trầm khàn, 'ba' một tiếng rút côn ŧᏂịŧ từ trong miệng ra bại lộ trong không khí, trên thân cán dính nước bọt sáng bóng, gân xanh dữ tợn.

Anh ôm chặt Bạch Nhiễm Mặc vào trong ngực, áp cô trên sô pha, môi lưỡi nóng bỏng tiến vào cuốn lấy cái miệng nhỏ mềm mại của cô.

Trong những nụ hôn như cuồng phong bão táp của anh, sườn xám của cô bị lột, qυầи ɭóŧ ren màu đen bị bàn tay to kéo một cái, rơi xuống sàn nhà như lá khô, thân mình trắng nõn không được che chắn hoàn toàn toàn hiện ra ở trước mắt anh.