Chương 36: Đánh Một Đấm Tránh Trăm Đấm (1)

Khâu trưởng lão gắt gao chằm chằm vào Phí Bán Thanh: “Ngươi muốn bao che hắn!"

Phí Bán Thanh lông mày lập tức nhíu lại: “Lão gia hỏa, ta khi nào từng nói qua muốn bao che hắn? Chẳng lẽ lỗ tai của ngươi bị điếc hay sao? Là Mộ Bạch động thủ trước, học sinh của ta là phòng vệ chính đáng, phòng vệ chính đáng!"

Khâu trưởng lão lập tức giận tái mặt: “Cho dù hắn là phòng vệ chính đáng, vậy cũng thuộc vào phòng vệ quá mức! Theo luật khi Mộ Bạch không có sức hoàn thủ hắn nên dừng tay!"

Phí Bán Thanh nhìn về phía Diệp Quan, Diệp Quan do dự xuống, sau đó nói: "Hắn uy hϊếp ta, nói muốn ta chết không yên lành! Cho nên, ta phải gϊếŧ hắn! Ta xem như là khẩn cấp tránh hiểm!"

Khẩn cấp tránh hiểm!

Đôi lông mày kẻ đen của Phí Bán Thanh cau lại, nói khẽ: "Có điều luật này sao?"

Diệp Quan nói khẽ: "Ta vừa mới thêm đấy!"

Phí Bán Thanh nhìn xem Diệp Quan, không nói lời nào.

Trong lòng như có một vạn con ngựa lao nhanh!

"Khẩn cấp tránh hiểm con mẹ nó ấy!"

Khâu trưởng lão cả giận nói: "Tiểu tử, ngươi cho rằng ta không đọc qua Quan Huyền Pháp phải không? Bên trong Quan Huyền Pháp căn bản không có điều này, ngươi chính là cố ý gϊếŧ người!"

Diệp Quan bình tĩnh nói: "Ta chính là phòng vệ chính đáng!"

Nhìn thấy Diệp Quan muốn đùa giỡn vượt qua, Khâu trưởng lão tức giận đến mức phổi đều sắp nổ tung: “Tiểu tử, ngươi cho rằng đây là nơi nào? A?"

Phí Bán Thanh cũng tới gần Diệp Quan, nói khẽ: "Không thể rối loạn!"

Lúc này một vị lão giả đột nhiên từ một bên đi tới.

Nhìn thấy lão giả này, Khâu trưởng lão lập tức vội vàng thi lễ nói: "Phó viện thủ!"

Phó viện thủ!

Người tới đúng là Lục Trầm, cũng là phó viện thủ Chấp Pháp Viện.

Nhìn thấy người tới, Phí Bán Thanh sắc mặt lập tức trầm xuống.

Vấn đề này không dễ xử lý lắm!



Tên này cũng không dễ lừa dối như vậy!

Diệp Quan nhìn thoáng qua sắc mặt Phí Bán Thanh, sau đó nhìn về phía kia Lục Trầm, không biết đang suy nghĩ gì.

Lục Trầm đi đến trong sân, liếc thi thể Mộ Bạch, sau đó có nhìn về phía Phí Bán Thanh, cười nói: "Phí đạo sư. . ."

Diệp Quan đột nhiên đi đến trước mặt Lục Trầm, khẽ thi lễ: “Tiền bối, mời mượn một bước nói chuyện!"

Lục Trầm nhìn Diệp Quan: “Nói cái gì!"

Diệp Quan làm một cái ra hiệu mời, sau đó hướng phía bên cạnh đi đến!

Lục Trầm nhíu mày, không có suy nghĩ nhiều, cũng vội vàng đi theo.

Lông mày đen của Phí Bán Thanh cau lại, thằng này muốn làm cái gì?

Một bên, vẻ mặt Khâu trưởng lão cũng là nghi hoặc.

Xa xa Diệp Quan và Lục Trầm quay lưng về phía mọi người. Mà ở một góc độ mọi người không thể nhìn thấy, Diệp Quan bất động thanh sắc đặt một cái nạp giới vào trong tay Lục Trầm.

Lục Trầm sửng sốt.

Hối lộ?

Lục Trầm nhăn mày lại, ánh mắt lạnh dần sắp phát tác. Nhưng ngay sau đó, khi thấy trong nạp giới là một nghìn miếng kim tinh hắn lại sửng sốt!

Một nghìn miếng kim tinh!

Lục Trầm khẽ ngẩn người, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc. Kim tinh này nhìn qua chính là cực phẩm, cũng không phải loại mà học viện Quan Huyền cho hắn có thể so được!

Diệp Quan đột nhiên nói: "Tiền bối, ta đúng là phòng vệ chính đáng, hắn đánh ta một quyền, thiếu chút nữa đem ta đánh chết, cho nên. . ."

Lục Trầm bất động thanh sắc thu vào, sau đó cười nói: "Đã hiểu! Đã hiểu!"

Diệp Quan trầm mặc, không nói gì.

Nếu như ngươi có quyền, quy tắc chính là phục vụ ngươi, nếu như ngươi có tiền thì quy tắc có thể biến báo. Nếu như ngươi không có quyền cũng không có tiền thì quy tắc chính là vì ngươi mà áp đặt!



Lúc này Lục Trầm đột nhiên quay người đi đến trước mặt mọi người: “Chân tướng ta đã biết rõ, vị tiểu huynh đệ này đúng là phòng vệ chính đáng, hết thảy đều là Mộ Bạch gieo gió gặt bão!"

Khâu trưởng lão ngây cả người, sau đó kinh ngạc nói: "Phó viện thủ. . ."

Lục Trầm lạnh lùng nhìn thoáng qua Khâu trưởng lão: “Ta đã từng nói với ngươi bao nhiêu lần! Bất cứ chuyện gì, nhất định phải điều tra rõ ràng, sau khi điều tra rõ ràng mới kết luận, Lão Khâu, cái tính cách lỗ mãng này của ngươi cần sửa...! Thu đội!"

Nói xong hắn quay người rời đi.

Một bên hộ vệ đội của Chấp Pháp Viện cũng tùy theo rời đi!

Khâu trưởng lão vẻ mặt ngây ngốc tại chỗ.

Phí Bán Thanh nhìn thoáng qua Diệp Quan, sau đó đi đến trước mặt hắn: “Đi!"

Nói xong nàng lôi kéo Diệp Quan hướng phía xa xa mà đi.

Trong sân mọi người vẻ mặt ngây ngốc.

Khâu trưởng lão gắt gao nhìn chằm chằm vào bóng lưng Diệp Quan ở xa xa, không biết đang suy nghĩ gì.

Mà lúc này Diệp Quan cũng quay đầu nhìn thoáng qua Khâu trưởng lão không nói gì.

. . .

Trong điện.

Phí Bán Thanh nhìn xem Diệp Quan: “Ngươi nói ngươi hối lộ hắn!"

Diệp Quan gật đầu.

Phí Bán Thanh nói: "Bao nhiêu?"

Diệp Quan nói: "Một nghìn miếng kim tinh!"

Hai mắt Phí Bán Thanh híp lại: “Ngươi thật là có tiền!"

Diệp Quan trầm mặc.

Phí Bán Thanh trầm mặc một lát sau, nói: "Hắn tội không đáng chết!"’