Chương 37: Đánh Một Đấm Tránh Trăm Đấm (2)

Diệp Quan lắc đầu: “Đó là bởi vì hắn đã chết! Trong lòng đạo sư bây giờ hắn là kẻ yếu! Nhưng nếu như ta không có thực lực như vậy, hôm nay ta lại nên như thế nào? Ta cũng không phải là không giảng đạo lý với hắn, nhưng đổi lấy chỉ là khinh thường còn bị trào phúng càng thêm tệ hại!"

Nói xong, hắn lại lắc đầu: “Ngay từ đầu ta cũng không muốn hạ sát thủ, nhưng hắn đã có tâm gϊếŧ ta. Hôm nay không gϊếŧ hắn, ngày mai, thậm chí từ nay trở đi, hắn sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế đến hại ta. Đã như vậy, vì sao ta không thể trực tiếp trảm thảo trừ căn chấm dứt hậu hoạn?"

Phí Bán Thanh nhìn chằm chằm vào Diệp Quan, giờ khắc này nàng đột nhiên cảm thấy có chút đáng sợ!

Tâm tư kín đáo như thế thật là đáng sợ!

Phí Bán Thanh ánh mắt phức tạp: “Nhưng ngươi có biết? Người theo đuổi Tiểu Ca không ít, chẳng lẽ ngươi đều muốn gϊếŧ sao?"

Diệp Quan bình tĩnh nói: "Hôm nay ta không gϊếŧ hắn, mọi người trong học viện Quan Huyền đều cho là ta dễ bắt nạt. Cái thế đạo này chính là như vậy, ngươi càng nói đạo lý, người khác lại càng thấy ngươi dễ bắt nạt, sau đó dùng sức để bắt nạt ngươi! Bởi vì bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh là bản năng của con người! Đánh ra một quyền, miễn cho đến trăm quyền. Đây chính là thái độ của ta!"

Phí Bán Thanh nhìn chằm chằm vào Diệp Quan: “Nếu như tiếp tục có người thổ lộ với Tiểu Ca thì sao?"

Diệp Quan hỏi lại: “Hướng một nữ tử có vị hôn phu thổ lộ, đạo sư, ngươi cảm thấy hành vi này là tôn trọng đối với người khác sao? Chẳng lẽ loại hành vi này không nên bị khiển trách sao? Hay là so sánh như vậy đi, có người ngay trước mặt ngươi thổ lộ với thê tử của ngươi, thử hỏi, người nam nhân nào có thể rộng lượng thong dong? Ta đã từng nói qua là ta muốn khiêm tốn, nhưng ta không nói là muốn làm Ninja rùa a!"

Phí Bán Thanh trầm mặc.

Diệp Quan tiếp tục nói: "Nếu như còn có người đến, ta sẽ tiếp tục gϊếŧ "

Phí Bán Thanh nhìn xem Diệp Quan: “Ngươi là một người nguy hiểm!"

Diệp Quan bình tĩnh nói: "Đạo sư, vì sao cho tới bây giờ, ngươi lại cảm thấy hết thảy đều là lỗi của ta?"

Phí Bán Thanh lắc đầu: “Ta cũng không nói đây là lỗi của ngươi, chẳng qua là ngươi làm việc nhiều khi làm quá tuyệt, tựa như một thanh kiếm, cứng quá dễ gãy ngươi hiểu chưa?"



Diệp Quan trầm mặc một lát sau, nói: "Đạo sư, vậy xin ngươi dạy ta, nếu có người tiếp tục đến ngay trước mặt ta thổ lộ với Tiểu Ca thì ta nên làm như thế nào?"

Phí Bán Thanh trầm mặc một lát sau, thấp giọng thở dài, sau đó quay người rời đi.

Trong điện, Diệp Quan trầm mặc.

Sau khi Phí Bán Thanh rời khỏi đại điện, đi vào một bên trong đám mây.

Cách đó không xa ở trước mặt nàng, đúng là lúc trước rời đi Lục Trầm.

Lục Trầm mở lòng bàn tay ra, một nghìn miếng kim tinh kia chậm rãi bay tới trước mặt Phí Bán Thanh.

Phí Bán Thanh trầm mặc.

Lục Trầm nhìn thoáng qua phía dưới: “Ta tiếc tài, lại thêm mặt mũi của ngươi, việc lần này này coi như xong!"

Phí Bán Thanh khẽ gật đầu: “Đa tạ!"

Lục Trầm nói: "Người này tâm tính thật tốt, là một đại tài, không nên đùa nghịch mấy trò khôn vặt này. Ngươi phải dạy bảo cho thật tốt chớ để cho hắn đi vào đường xấu!"

Phí Bán Thanh trầm giọng nói: "Hắn đến từ địa phương nhỏ bé, ở nơi đó hoàn cảnh phức tạp, hết thảy thủ đoạn cũng là vì sinh tồn. Bởi vậy một ít ý tưởng và cách làm của hắn hơi có chút cực đoan cùng tàn nhẫn. . . Ta sẽ chậm rãi dẫn đạo hắn, để cho hắn đi vào chính đạo!"

Lục Trầm khẽ gật đầu: “Cũng chớ để uốn cong thành thẳng, nam nhân cũng nên có chút huyết tính, bằng không thì coi ra cái gì? Lần này, Mộ Bạch kia xác thực làm sai vô cùng. Cái chết của hắn xem như gieo gió gặt bão. Nhưng người sau lưng hắn có thể sẽ không bỏ qua, ngươi chú ý một chút!"

Phí Bán Thanh mặt không biểu tình: “Bọn hắn nếu dám âm thầm nhằm vào Tiểu Quan, ta gϊếŧ toàn tộc bọn hắn!"



Lục Trầm lắc đầu cười cười: “Ngươi cùng hắn ấy à..., không phải người một nhà, không tiến vào một cửa. Hắn tính tình nóng nảy so với ngươi năm đó quả thực giống nhau y đúc!"

Nói xong hắn quay người biến mất ở phía chân trời.

Phí Bán Thanh nhìn xem nạp giới trước mặt, lắc đầu, sau đó quay người rời đi.

. . .

Trong điện Diệp Quan ngồi yên lặng.

Diệp Quan nói: "Tháp gia, ta làm sai sao?"

Tiểu Tháp bình tĩnh nói: "Chính ngươi cảm thấy thế nào?"

Diệp Quan hai mắt chậm rãi đóng lại: “Vẫn là câu nói đó, ta không gây chuyện, nhưng ai dám chọc ta, ta tất nhiên báo lại gấp trăm lần!"

Tiểu Tháp nói: "Vậy thì tuân theo nội tâm của ngươi! !"

Nội tâm!

Diệp Quan đột nhiên nói: "Tháp gia, ta muốn trở nên mạnh mẽ, trở nên rất mạnh rất mạnh!"

Tiểu Tháp khó hiểu: “Vì sao?"

Diệp Quan nói khẽ: “Bởi vì chỉ có sau khi trở thành rất mạnh rất mạnh, ta mới có thể bảo vệ tốt chính mình, để cho mình không bị người khác khi nhục!"