Chương 8

Bao nhiêu lần tổ chức yến hội gia tộc tư nhân Trịnh Lẫm Tự đều một mình dẫn theo trợ lý đến dự, chưa từng có ngoại lệ, nhưng mà năm nay, tuyệt đại giai nhân thu hút mọi ánh mắt ở bên cạnh, bình yên mà đứng, ngũ quan sắc bén, tóc ngắn tinh anh khiến cho cô giữa vẻ ôn nhu còn lộ vẻ anh khí, làm cho người ta không khỏi mở rộng tầm mắt.

Không nói đến đây là Trịnh Lẫm Tự lần đầu tiên quang minh chính đại dẫn theo nữ nhân bên cạnh mình như thế, trọng yếu hơn là, từ ngôn hành cử chỉ của Trịnh Lẫm Tự cho thấy sự tồn tại của Văn Hoán Hoán tuyệt đối có lực uy hϊếp, ở trong loại trường hợp này mang một nữ nhân tới, ý tứ không cần nói, rất nhiều người đều tự hiểu.

Tránh một chút xã giao không cần thiết, Trịnh Lẫm Tự cúi đầu nhìn xem Văn Hoán Hoán sống lưng liên tục bảo trì thẳng tắp đứng bên cạnh, đưa tay chỉ vào người đứng cách đó không xa: "Ông ngoại ở bên kia."

Văn Hoán Hoán nhìn theo ngón tay của anh, còn không phải sao, ông ngoại mặc một thân kiểu áo Tôn Trung Sơn màu đen, già cỗi mà không mất cường tráng đứng ở chỗ không xa đang trò chuyện với một người đàn ông, thỉnh thoảng cười ha ha vài câu, hoàn toàn không coi loại tràng diện này là vấn đề to tát gì.

Văn Hoán Hoán đang muốn đi tới, nhưng khi nhìn vị đại thúc nói chuyện với ông ngoại lại có chút quen mắt, bước chân không khỏi dừng một chút.

Đáng tiếc Trịnh Lẫm Tự nhìn thấy, cũng không nhiều lời một câu liền mang theo cô đi về phía đó. Càng đến gần Văn Hoán Hoán càng thấy không ổn, người đàn ông hơn năm mươi tuổi kia trên thân có khí chất quen thuộc nào đó, làm cho khóe mắt Văn Hoán Hoán lần nữa cuồng nhảy.

"Ba. Sư phụ." Nửa kéo nửa túm, hai người bọn họ đã tới trước mặt ông ngoại, chỉ thấy Trịnh Lẫm Tự hữu lực mà không khiêm nhường chào hỏi hai người họ, Văn Hoán Hoán lập tức siết chặt nắm tay.

Ba? ! !

Văn Hoán Hoán ngổn ngang trong gió.

Vị này chính là cha của Trịnh Lẫm Tự ? !

Trịnh Lẫm Tự! Không ngờ ngươi là kẻ bịp bợm như vậy!

Văn Hoán Hoán điên cuồng la hét trong lòng, lập tức có cảm giác bị lừa gạt.

Trịnh Bác Dương cách thật xa đã nhìn thấy con nhà mình dắt mỹ nhân phách lối xuất hiện. Nãy còn đang nói chuyện vè hai đứa sau khi nghe kể lại chuyển xảy ra ở bên ngoài. Sau đó khi thấy Trịnh Lẫm Tự đến thập phần tự nhiên đã ngừng đề tài, nhìn Văn Hoán Hoán sau khi hoá trang trở lên lãnh diễm vô cùng, Trịnh Bác Dương đối với vị cháu gái này của sư phụ dưới đáy lòng có mười phần thưởng thức: "Các con đã tới rồi."

Trịnh Lẫm Tự tựa hồ hoàn toàn không coi lực đạo trên tay là chuyện gì, mặc cho Văn Hoán Hoán lén lút dùng sức nhéo vuốt vân vê như thế nào cũng vẫn bất động thanh sắc: "Hoán Hoán, đây là ba của anh."

Văn Hoán Hoán lập tức dở khóc dở cười, bị cưỡng chế gặp gia trưởng như vậy có lẽ trên đời cô là người đầu tiên, huống chi bây giờ cô cùng Trịnh Lẫm Tự một xu quan hệ cũng không có, làm sao lại khiến cho giống như đã muốn đàm hôn luận gả rồi vậy: "Trịnh bá bá tốt." Dù cho bất mãn thế nào Văn Hoán Hoán vẫn rất biết điều không lộ ra ngoài.

Ông ngoại cười híp cả mắt lại, nhìn một đôi giai nhân trước mặt, một người là đồ đệ mình yêu thích nhất, một người là cháu gái ngoan mình thích nhất, chợt cảm thấy hỉ sự đến gần, vui vẻ cũng càng sâu.

"Vợ chồng son lề mề lâu như vậy, ba con còn nói muốn tới nhà đón các con đấy, nếu không phải nhờ ta ngăn đón, các con cũng chẳng có thời gian mà chơi trò thân mật đâu." Ông ngoại tuy lớn tuổi, nhưng tư tưởng lại rất thoáng, đối với các loại thân mật ở giữa các đôi tình nhân hiện nay hoàn toàn giữ thái độ không phản đối, lời nói ra cũng đặc biệt không đứng đắn.

Văn Hoán Hoán thầm mắng thảm trong đáy lòng, lần này thật sự là bị người khác hiểu lầm rồi!

Bị ai hiểu lầm không tốt! Hết lần này tới lần khác lại là ông ngoại!

Ai mà chẳng biết biết vô luận là ở nhà hay ở võ quán, ông ngoại mới chân chính là người có tiếng nói, dù ngay cả đương gia quán chủ là ba của Văn Hoán Hoán cũng phải nhất mực cung kính nghe theo ông ngoại sai khiến.

Quan sát gương mặt Văn Hoán Hoán âm thầm vướng mắc, Trịnh Lẫm Tự bất động thanh sắc đem cánh tay của mình "giải phóng" khỏi nanh vuốt của cô, lập tức biến thành dắt tay cô nói: "Ba, ông ngoại, các ngài cứ tự nhiên."

Thấy ba gật đầu, Trịnh Lẫm Tự mới dắt Văn Hoán Hoán đi vào sàn nhảy.

Văn Hoán Hoán căn bản không rõ ràng lắm chính mình đang từng bước từng bước bị mang tới trong sàn nhảy, giờ phút này chỉ muốn mắng vào cái bản mặt ra vẻ nghiêm trang này: "Anh âm* em!"(*Âm: hãm hại, chơi đểu...)

Trịnh Lẫm Tự mím môi: "Không có."

"Mới là lạ!" Nữ nhân nào đó nắm đấm nghiến răng nghiến lợi.

"Khiêu vũ nào." Vừa dứt lời, âm nhạc trên sàn nhảy liền biến đổi, vũ khúc chầm chậm nhẹ nhàng phối hợp với ngọn đèn cho bọn họ kéo lê một vòng tròn, Văn Hoán Hoán chỉ cảm thấy eo thon căng thẳng, cô liền bị anh ôm từ từ chuyển bước. Cô có chút câu nệ, ở trường học đã từng được học khiêu vũ nhưng giờ đã quên rồi. Trịnh Lẫm Tự phát giác ra được, âm thầm cùng cô nhảy chậm lại nửa nhịp, hoàn toàn bất chấp âm nhạc.

"Em xem như đã hiểu, anh căn bản không phải họ Trịnh!" Văn Hoán Hoán miễn cưỡng đuổi kịp cước bộ của anh, phát hiện sàn nhảy bắt đầu có người lục tục tiến vào, cô mới biết mình lại vô tội làm người nhảy chính, "Anh họ âm ! Âm nhân âm*!" (Đại khái là Hại trong hại người)

Nếu như không phải do anh đã nói sẽ cho cô biết đáp án, làm sao cô sẽ ma xui quỷ khiến đáp ứng đi tới nơi cái thế giới mà cô căn bản chưa quen thuộc này. Còn được làm Cinderella một đêm.

Mặc dù không có giày thủy tinh, mặc dù anh cũng không phải là vương tử, nhưng mà cô lại cảm thấy như đang lạc trong truyện cổ tích.

Cánh tay Trịnh Lẫm Tự nhẹ nhàng dùng sức, cô liền như một đóa hoa xinh đẹp xoay tròn ra xa, giống biển cả ở trước mắt mình phóng ra tia sáng kỳ dị, trên mặt của cô còn mang theo vẻ khó có thể thuần phục bướng bỉnh nào đó, làm cho anh không kiềm nén được thu lại cánh tay, lần nữa ôm cô vào trong ngực.

"Tiểu cây ớt."

Trịnh Lẫm Tự cười nói nhỏ. Giống như đó là xưng hô thân mật của riêng hai người bọn họ.

Văn Hoán Hoán bị anh vòng vào l*иg ngực, cách lớp vải tây, nghe tiếng tim đập vững vàng của anh.

Nhịn không được nắm chặt lấy vạt áo của anh.

Cô không thể tự lừa mình dối người được nữa, cảm giác đối với người nam nhân này, có lẽ là rung động, có lẽ là thích, cũng có thể là... Mặc dù không rõ ràng lắm cảm giác như thế rốt cuộc là cái gì nhưng trong hai mươi sáu năm qua cũng chỉ có anh làm cho cô... quyến luyến như vậy.

Mẹ của Văn Hoán Hoán từ lúc cô còn rất nhỏ đã qua đời, trong nhà thiếu một nữ nhân, cho nên tất cả mọi người dứt khoát coi cô như chàng trai mà dưỡng dục đến lớn. Từ nhỏ, Văn Hoán Hoán là người không cần bảo vệ nhất trong số các cô gái, dù cho bị bắt nạt, cũng chỉ sẽ dùng từng quyền từng cước cho mình đòi lại công đạo mà không phải chỉ nhu nhược khóc thút thít.

Không phải là không nhu nhược, mà là không muốn.

Vô luận là ba, hay là sư huynh sư đệ, thậm chí là ông ngoại, đều từ trong tiềm thức coi cô là một người rất kiên cường, không muốn phụ lòng mong đợi của người thân, cho nên Văn Hoán Hoán cũng không ỷ lại bất luận kẻ nào.

Nhưng còn Trịnh Lẫm Tự, chỉ với một cái ôm, một nụ hôn, ngẫu nhiên bá đạo đưa ra quyết định như vậy vì cô, lại có thể làm cho cô cảm thấy mình được coi như một người cần được che chở.

Không thể nào không sa vào.

Anh ôn nhu, cùng sự cường thế bá đạo dưới sự ôn nhu kia, ngẫu nhiên làm chuyện xấu.

Cảm giác được cô đã thả lỏng, Trịnh Lẫm Tự buộc chặt hai tay, nếu không phải cân nhắc đến chuyện cô đang đeo giày cao gót thì anh muốn cứ thế ôm cô vào lòng, để cô đem tất cả bản thân mình phó thác cho anh.

Anh không cần cô là nàng tiên cá, cho dù phải, anh cũng sẽ không khiến cô như giẫm trên mũi đao mà khiêu vũ cùng anh, chỉ vì một đêm giống Cinderella này.

"Tiểu cây ớt, chúng ta về nhà."

Ngọn đèn, sáng chói. Bóng đêm đê mê.

Anh cúi đầu đưa mắt nhìn, nỉ non ngọt ngào như nói mê.

Cô ngẩng đầu e lệ và lớn mật chào đón, vòng tay vào eo của anh, đáy mắt rơi đầy lưu quang.

Đây là lúc ban đầu động tâm.

Bao nhiêu năm sau, bọn họ đón gió mạn vũ, nhớ tới đều là màn lúc ban đầu cũng là hình ảnh đẹp nhất này.

Xe hơi dừng lại trong sự trầm mặc của hai người.

Trịnh Lẫm Tự mang cô trở về đại trạch Trịnh gia, giờ phút này trên đường mòn có chút lạnh, những cơn gió trong trẻo nhưng lạnh lùng thấm vào trong xe mang đi nhiệt độ vừa rồi còn sót lại trên da thịt.

Trịnh Lẫm Tự lấy tay đặt lên tay lái, ánh mắt phóng thấp, nhìn Văn Hoán Hoán.

Cô cúi đầu tựa hồ đang suy tư cái gì, không để ý tới vẻ u ám trong ánh mắt anh.

"Hoán Hoán, " anh bỗng nhiên nói nhỏ, "Chúng ta cùng một chỗ đi."

Hồn phách của cô tựa hồ cũng trong thời khắc này bị cuốn trở lại, không tự chủ được quay đầu, liền rơi vào trong đôi mắt như đêm đen kia, chẳng biết tại sao có cảm giác "Rốt cục cũng đến".

"Em thông minh như vậy, chẳng lẽ không cảm giác được, " Trịnh Lẫm Tự kéo tay cô lại, đem cả người cô kéo vào trong ngực mình, hô hấp ngột ngạt, khí tức của cô phun vào ngực, cảm giác thỏa mãn tràn đầy: "Trước kia anh không nói, chỉ vì muốn cho em thêm một ít thời gian, nhưng anh phát hiện ra anh nhịn không được nữa."

"Vì sao... Là em?"

Văn Hoán Hoán khẽ hỏi. Cô rõ ràng chính mình, không có thân phận cùng gia thế hiển hách gì, bản thân ngoại trừ một thân võ nghệ không còn sở trường nào.

Mà anh lại bất đồng, anh là gia chủ Trịnh gia, người nắm quyền Trịnh thị, anh là người trong mộng của rất nhiều nữ nhân.

"Không phải trùng hợp, " Trịnh Lẫm Tự trầm mặc hồi lâu, bỗng nhiên nói, "Là số mệnh đã định, Hoán Hoán." Bên trong buồng xe, thanh âm của anh thập phần ôn nhu.

"Biết tính xác suất không? Tỷ lệ khi còn bé có thể gặp nhau, cộng thêm nhất kiến chung tình, sau đó từ đáy lòng nhớ kỹ một người, mười sáu năm chờ đợi, sau đó gặp lại nhau, yêu nhau. Anh đã tính qua, tỷ lệ là 0. 00000175%." Anh hôn lên mái tóc của cô, cánh tay bắt đầu siết chặt lại: "Hoán Hoán, em có từng nghĩ tới hay không, em chính là 0. 00000175% kia trong sinh mệnh của anh?"

Văn Hoán Hoán đã bởi vì kinh ngạc mà nắm chặt vạt áo của anh.

Nói như vậy, từ vừa mới bắt đầu anh đã thích cô? Một người như vậy, ở ngay khỏng khắc đó, đã yêu...cô?

"Khi đó anh chưa phải gia chủ Trịnh gia, cũng chưa có Trịnh thị, nhưng vẫn đã yêu em, vẫn nhất kiến chung tình với em. Hoán Hoán, không cần xem nhẹ vị trí của em trong lòng anh, sau đó, tiếp nhận anh, cũng cho anh có được em."

Trịnh Lẫm Tự dùng ngón tay cái vuốt ve đôi môi có thoa một lớp son mỏng của cô, từ lúc cô trang điểm xong đi ra, điều anh muốn làm nhất chính là đem màu son trên môi cô làm cho vô cùng thê thảm, "Làm nữ nhân của anh, mặc dù anh không thể bảo đảm tương lai về sau có thể xảy ra biến cố gì hay không, nhưng anh sẽ dùng hết năng lực để tránh những chuyện này, sẽ cưng chiều em, bảo hộ em, yêu em, anh dám cam đoan trong sinh mệnh của anh chỉ biết có một nữ nhân là em, Trịnh Lẫm Tự anh đủ tư cách cho em trở thành nữ nhân hạnh phúc nhất thành phố C, sau đó kể cả anh ở bên trong, chỉ cần em muốn, cái gì anh cũng sẽ cho em."

Anh cầm hai tay của cô, làm cho ngón tay ngọc thon dài củ cô áp lên trên mặt mình, loại rung động bởi vì da thịt tiếp xúc mang đến khiến anh muốn có cả đời: "Hoán Hoán, muốn anh không?"

Từ vừa mới bắt đầu, trong sinh mệnh của anh cũng chỉ có cô.

Cô là một món quà mà ông trời tặng cho anh, anh cẩn thận giữ gìn, chỉ vì một ngày kia có thể đích thân mở ra.

Nếu như, một nam nhân cường đại có thể hô phong hoán vũ cả hai giới hắc bạch đạo, dùng âm thanh khêu gợi như vậy nói với ngươi, hắn có thể cho ngươi hết thảy, chỉ cần ngươi muốn.

Văn Hoán Hoán rung động.

Hơn nữa, chỉ một chút như vậy, một chút ngọt ngào là đủ để động tâm.

...

Mia: Ngọt quá đi. "Rốt cuộc..." ^^