Chương 9

Chương 09:

"Anh cái tên xú nam nhân này...." Văn Hoán Hoán mặc dù nói như vậy, nhưng trên tay không ngừng cảm thụ ngũ quan của anh, ngón tay xoa lên đôi mắt anh, chính là đôi mắt này đã mê hoặc cô, làm cho cô nguyện ý vì anh mà trở nên dũng cảm, "Nếu như anh nửa đường trả hàng, em liền gϊếŧ anh diệt khẩu."

Bị che hai mắt nhưng anh vẫn còn có thể tưởng tượng ra cô với dáng vẻ hai gò má đỏ lên, dũng cảm mà kiên quyết nhìn mình, bàn tay giơ lên, anh bắt lấy tay cô, "Vô cùng hoan nghênh."

"Trịnh Lẫm Tự, được, em đồng ý với anh, trừ phi có một ngày anh không yêu em nữa, nếu không vô luận Trịnh Lẫm Tự anh làm xằng làm bậy như thế nào, em đều nguyện ý là người của anh." Văn Hoán Hoán nhìn anh cầm lấy tay của cô kéo xuống, đôi mắt anh tràn đầy vô hạn nghiêm túc, rồi lại dị thường sáng, giống như chứa đựng muôn ngàn ngôi sao lóe lên, "Anh nói sẽ sủng ái em, em liền coi là thật, cũng đừng nghĩ em sẽ buông ra, anh cũng biết, em chính là một người như vậy, nếu như anh dám phụ em..."

Anh thừa dịp cô còn chưa nói hết liền hôn lên.

Cuối cùng một tia than thở là phát ra từ trong nụ hôn của bọn họ.

"Cầu cũng không được..."Dây dưa, phong bế, sau đó cuốn theo tất cả.

Anh một tay chế trụ đầu cô, một tay khống chế phần eo mềm mại, lễ phục màu xanh dương xõa tung chỗ xe ngồi, rủ xuống thảm xe, nhưng bọn họ lại không thèm để ý chút nào, dùng hôn phong giam, cưỡng đoạt lấy.

Đây là một trò chơi xem cưng chiều và được cưng chiều, ai thực lòng hơn, ai nghiêm túc sa vào hơn.

Anh phóng đãng vòng quanh giành lấy sự ngọt ngào của cô, còn cô thì như bị chấn kinh dưới sự bá đạo mãnh liệt khác trong dĩ vãng của anh, nhưng anb cũng không cho cô cơ hội lùi bước, cánh tay dùng sức, cô bị anh quấn lấy eo thon đặt ở trên bắp đùi, hình thành tư thế nữ trên nam dưới tuyệt diệu.

Bàn tay nóng bỏng vuốt ve gò má cùng gương mặt cô, bởi vì hôn nóng bỏng mà mang theo một chút ửng đỏ mê người, ánh mắt kháng nghị kia của cô quả thật không có sức thuyết phục, xuân thủy liên liên, là biểu hiện động tình. Môi Trịnh Lẫm Tự thay đổi hướng về phía viền tai của cô, đầu lưỡi miêu tả lỗ tai tinh mỹ liếʍ mυ"ŧ một vòng, nhìn bộ dáng cô ngước cổ run rẩy, rốt cuộc nhịn không được đem vành tai của cô ngậm vào trong miệng thong thả ung dung dùng hàm răng cắn day nhẹ.

"Ưʍ..." Cô khẽ rêи ɾỉ một tiếng, âm cuối mờ ám mang theo run rẩy, nghe được thanh âm của mình Văn Hoán Hoán thiếu chút nữa xấu hổ đến nỗi cắn phải đầu lưỡi mình.

"Ừ?" Anh đáp lại cô, sau đó tư tưởng xấu dùng hầu kết ở cổ của mình dán sát vào cái cổ thon dài non mịn của cô, nhẹ nhàng mυ"ŧ một cái, làm cho cô cảm thụ anh. Cô mềm mại dán chặt khít vào bộ ngực của anh, cách lớp áo màu thủy lam xoa từ từ lên trên, ánh mắt anh tựa hồ sắp bốc hỏa. Bàn tay không an phận chui vào làn váy, sau đó như trừng phạt nhéo bắp đùi của cô. Văn Hoán Hoán "ưm" một tiếng.

Thân mật quá mức kịch liệt như vậy, không để cho cô kịp thích ứng, cũng không thể phản kháng, bởi vì đối tượng là anh, cô cảm thấy có thể cứ thế mà đem mình giao đi ra. Kỳ diệu biết bao.

Anh nhất kiến chung tình với cô, cô cam nguyện phó thác cho anh, hết thảy phải chăng đều là định mệnh?

Thanh âm của cô làm cho anh khó có thể tự chủ, nhưng trong trường hợp này, nếu anh thật sự không kiên định, cô nhất định sẽ bị anh ăn sạch.

Thô thở gấp ấn cô vào trong ngực, cô tựa vào trên bờ vai khoan dung của anh mà khẽ thở gấp, Trịnh Lẫm Tự cực lực ẩn nhẫn xao động nơi bụng dưới, muốn anh trong một lát mà hạ hoả thì tuyệt đối là không thể nào, anh vốn không thích động vào những nữ nhân không sạch sẽ kia, hơn nữa kể từ khi nhìn trúng cô, phương diện đó chưa từng chính thức được thỏa mãn qua. Hết lần này tới lần khác trong khoảng thời gian này lại vì cô nhẫn nhịn rất lâu, giờ khắc này ngày tốt cảnh đẹp, một mỹ nhân tuyệt sắc như vậy ngồi trên người mình, tin rằng coi như là ED* cũng sẽ vùng lên. (*Bệnh bị liệt cái chỗ ... ấy)

Văn Hoán Hoán lập tức đỏ mặt lên.

Bởi vì đang ngồi trên người anh nên cô rõ ràng cảm giác được vật cứng đang rục rịch chỉa vào bắp đùi mình.

Khoá học sinh lý hồi Đại học không phải học vô ích, bạn trai cô cũng đã từng kết giao qua, mặc dù không nhiều lắm nhưng ai cũng đều từng nhắc tới nhu cầu về phương diện kia. Chỉ là cô đối với bọn họ mới giới hạn ở mức thích, chưa đến mức nguyện đem mình cho đi.

Cho nên khi biết rõ thứ đang đẩy mình là cái gì, cô không tránh khỏi xấu hổ ngày càng nóng, có chút lúng túng nhìn xem gò má tuấn mỹ của anh: "Anh... Có ổn không?" Cô không hiểu vì sao anh nửa đường dừng lại, nhưng cũng bởi vì chính mình vừa rồi đón ý nói hùa mà đỏ bừng hết cả mặt lên."

Anh nói không ổn, em liền cho anh?" Trịnh Lẫm Tự buồn cười nhìn cô, ác liệt hếch eo lên, làm cho cô càng thêm cảm thụ rõ ràng bản thân anh.

Xúc cảm chân thật như vậy làm cho cô xấu hổ muốn chết, cô "uy" một tiếng, rồi tức giận đánh anh một cái. Nhưng lực đạo kia đối với anh không nặng không ngứa, như lau súng cướp cò, anh cũng không dám cử động nữa, yên lặng chờ tiêu hỏa.

"Hoán Hoán, nếu như anh thật sự chỉ muốn tìm một người có thể làm cho anh thoải mái, anh sẽ không tìm em." Trịnh Lẫm Tự cẩn thận thân mật hôn khắp gương mặt của cô, sau đó quấn lấy đầu lưỡi cô ra ngoài ngậm mυ"ŧ, làm không biết mệt, cho đến khi anh chơi đủ mới buông ra, "Dù cho em nguyện ý, anh cũng không muốn em bị ủy khuất. Hoán Hoán, mặc dù anh không nói yêu em thì có khả năng em không biết, nhưng anh không ngại dùng cả đời để chứng minh cho đến khi em hiểu."

Văn Hoán Hoán tựa vào trong ngực anh.

Đáy lòng có một loại ngọt ngào yên tĩnh mọc lan tràn.

Người nam nhân này, chỉ hời hợt như vậy đã nói ra tất cả tình yêu đối với cô.

Làm cho cô sao có thể giả vờ như không nhìn thấy, không hiểu?

"Em hiểu được." Trong bóng đêm, cô khó được ôn thuận cười.

Thì ra là thật sự có một loại duyên phận, là cuộc đời này một khi gặp phải, liền nhận định sẽ vĩnh viễn ở bên nhau.

Trịnh Lẫm Tự, em không tin cái gì là nhất kiến chung tình, nhưng em tin tưởng anh; em không tin số mệnh đã định, nhưng lại tin tưởng anh có thể cho em điều em mong muốn nhất là che chở cùng yêu thương.

Yêu một người cần thời gian bao lâu? Một giây, một phút đồng hồ, một ngày, một năm? Văn Hoán Hoán yêu Trịnh Lẫm Tự, chỉ cần ba tháng.

Sau ngày đó Trịnh Lẫm Tự thương lượng để Văn Hoán Hoán nghỉ việc ở quán cà phê, nói muốn đem cô an bài ở bên cạnh mình, cho cô một cương vị thích hợp để làm cho hai bên "Tăng tiến tình cảm ". Nhưng Văn Hoán Hoán bởi vì rất vất vả mới thân quen được với Từ Nhan Tịch, đương nhiên không muốn, Trịnh Lẫm Tự trầm mặc kháng nghị một lát, Văn Hoán Hoán bất đắc dĩ tiến lên hôn vào cằm của anh mấy cái anh mới buông lỏng miệng, sau đó đem cô kéo vào trong ngực tiến hành nụ hôn nóng bỏng hơn mười phút, rồi mới thả cô ra.

Trấn an đứa trẻ to xác cường đại mà lại ham chơi làm nũng này, Văn Hoán Hoán cảm thấy mình thật sự càng ngày càng tâm đắc.

Đi vào toà nhà Trịnh thị, nhân viên tiếp tân ở cửa vội vàng cung kính đứng lên, dùng tư thế cúi người bốn mươi lăm độ chào: " Xin chào Văn tiểu thư."

Thấy nhưng không thể trách, đáp thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc lên lầu, kể từ một đêm sau khi bọn họ xác nhận quan hệ kia, cả tòa nhà Trịnh thị trong một đêm đối với cô có thể nói là khen tặng có thêm, cúi đầu khom lưng chỉ thiếu chút nữa là le lưỡi vẫy đuôi, làm cho cô sau khi nhìn thấy thập phần buồn bực.

Hết lần này tới lần khác đây đều là thú vui quái ác cùng du͙© vọиɠ độc chiếm của người nào đó. Cô phản kháng không được, chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng. Nực cười, chính cung lão bản nương tương lai đệ nhất người được chọn, công nhân viên Trịnh thị đã bao giờ thấy đại BOSS cưng chiều ai như vậy đâu? Đại BOS bình thường rất ít gần nữ sắc đột nhiên đối với một nữ nhân nói gì nghe nấy, cảnh tượng giống truyện viễn tưởng như vậy đúng là làm cho rất nhiều người vừa sợ vừa ganh tị.

Như lần trước, chỉ là Văn Hoán Hoán ở cửa bị một chiếc xe đạp đi ngang qua đυ.ng vào làm trầy da. Miệng vết thương kia bị cạo đỏ một khối, thoạt nhìn có chút dọa người. Văn Hoán Hoán lông mày cũng còn không có nhăn lại nhưng đại BOSS đã tự mình xuống lầu, không nói hai lời cau mày đem cô ôm ngang lên, gọi bác sĩ tư nhân của Trịnh gia, cảnh tượng kia tựa hồ là cô đã mắc phải tuyệt chứng.

Sau đó Văn Hoán Hoán thập phần kháng nghị, nói không cần làm những chuyện đặc quyền này, ai biết lại bị Trịnh Lẫm Tự một câu nói cho chặn họng "Nữ nhân của Trịnh Lẫm Tự anh đương nhiên đặc thù." Một câu song quang vô hạn như vậy làm cho Văn Hoán Hoán hoàn toàn bại, cũng không thể nói thêm cái gì. Thang máy chậm rãi đi lên, tâm tình Văn Hoán Hoán rất tốt, nhìn món điểm tâm ngọt trên tay mình, đây là do mình học được ở quán cà phê, mặc dù tài nấu nướng của cô không được tốt lắm, nhưng cũng không tính quá kém, hiếm khi xuống bếp nướng cookie được một lần, không muốn bị lãng phí, đương nhiên phải đi tìm chuột bạch.

Thang máy đáng nhẽ sẽ trực tiếp đến tầng cao nhất lại dừng lại ở tầng 60. Cửa vừa mở ra, Văn Hoán Hoán không tự chủ đứng hình một lúc.

Bấm thang máy là một nam nhân có vóc dáng cao gầy, mặc áo sơ mi cổ chữ V màu đen, vóc người ẩn hiện dưới lớp quần áo rất tốt, đáng tiếc chính là khí chất quá mức lạnh như băng, không giống vẻ thanh ngạo (thanh cao ngào nghễ) của Trịnh Lẫm Tự, người nam nhân này là chân chính lạnh như băng. Mắt phượng đảo qua, nhìn thấy trong thang máy xuất hiện Văn Hoán Hoán không chỉ không lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, còn trấn định tự nhiên đi tới, không nói gì thêm.

Ngay cả người lì lợm như Văn Hoán Hoán cũng bị hắn đóng băng.

Trong thang máy từ lúc xuất hiện người nam nhân này không khí liền trở nên rất đè nén, Văn Hoán Hoán bất động thanh sắc đánh giá hắn. Hắn tựa hồ không cảm thấy gì, nhưng khi sắp đến tầng 63, lại ung dung mà lạnh nhạt mở miệng: "Chị dâu, chị có nhìn nữa tôi cũng sẽ không mọc ra hoa đâu."

Trong nháy mắt, Văn Hoán Hoán tựa hồ bị sét đánh trong sống ngoài khét.

Chị dâu? ! Chẳng lẽ hắn là một trong năm vị thiếu gia của Trịnh thị?

Nhưng trong năm người đó, ngoại trừ Trịnh Lẫm Tự cùng Chiêm Ngộ Thần, Văn Hoán Hoán chưa từng gặp qua ba người khác.

Không đợi Văn Hoán Hoán đáp lại, nam nhân kia đã trả lời: "Chị không cần cảm thấy rất kỳ quái, ở Trịnh thị, điều không thể lừa được người khác nhất, chính là J. Q (gian tình)."

Thang máy mở ra, tên nam nhân kia yên lặng đi ra ngoài, lưu lại Văn Hoán Hoán một mình ở trong thang máy COS* ngổn ngang trong gió. (*Cosplay ở đây ý chỉ bị "đứng hình")

"Đại ca." Nam nhân mặc đồ đen tựa hồ không để ý đến Văn Hoán Hoán ở sau lưng, mở chiếc cửa duy nhất ở tầng 63 ra. Văn Hoán Hoán còn chưa vào cửa, liền nghe thấy tiếng Trịnh Lẫm Tự đáp nhẹ.

"Nhược Bạch, chuyện của lão Ngũ như thế nào rồi?" Trong phòng làm việc ngẫu nhiên truyền đến một chút âm thanh tờ giấy lật qua lật lại, Văn Hoán Hoán rủa thầm một tiếng, trù trừ đi tới cửa, âm thanh lật qua lật lại lập tức đình chỉ.

Đôi mắt Trịnh Lẫm Tự thật sâu nhìn xem nữ nhân đang trù trừ không tiến ở cửa, không khỏi cảm thấy một hồi buồn cười, rồi buông chiếc bút ký tên trên tay xuống, dù bận vẫn ung dung nhìn cô.

Kỷ Nhược Bạch, chính là vị nam nhân mặc đồ đen kia, thấy thế không khỏi cười lạnh một tiếng, lập tức cúi đầu xuống, lật văn kiện. "À... Quấy rầy đến các anh sao? Vậy em ra ngoài trước! Các anh làm việc tiếp đi!" Văn Hoán Hoán nói xong co cẳng chạy, nhưng Trịnh Lẫm Tự lại vào thời khắc này đứng lên.

"Đứng lại." Trịnh Lẫm Tự sửa sang lại tây trang, bước đến, bắt được bé con nào đó đang xấu hổ: "Ở địa bàn của anh còn muốn chạy trốn?"

Bị bắt được, Văn Hoán Hoán cúi đầu ủ rũ cầm bánh cookie trong tay dâng lên, hiến tặng cho nhà tư bản.

"Dùng những thứ này mà đòi thu mua anh?" Nhà tư bản trong ngoài bất nhất, ngoài miệng nói như vậy, nhưng ngón tay lại nhẹ nhàng nhảy lên, cầm đi cống phẩm.

Kỷ Nhược Bạch khinh bỉ lắc lắc đầu, cũng không thèm nhìn đôi cẩu nam nữ này nữa, bình tĩnh tiếp tục lật văn kiện.

"Vậy anh còn muốn thế nào?"

Văn Hoán Hoán có chút tức giận.

Từ đêm kia, anh giống như đã nắm được thóp cô, người khác đều đồn anh sủng ái cô, đúng là có chuyện như vậy, nhưng thường thường đều là cô chưa kịp phản ứng đã bị anh nắm mũi dẫn đi.

...

Mia: Ngọt ê răng!