Chương 7

Chương 07:

Xe vòng qua trung tâm, chậm rãi mà đi.

Văn Hoán Hoán chỉ có thể nhìn thấy phong cảnh ngoài cửa sổ từ lúc bắt đầu phồn hoa biến thành yên tĩnh.

Chỗ anh ở, thật sự rất có cảm giác của anh.

Xe hơi dài màu đen lái vào một con đường rừng dài, chung quanh không có một ngôi nhà nào, núi vây quanh quấn nước, Văn Hoán Hoán không khỏi quay đầu lại hỏi: "Nhà anh ở trên này?"

Trịnh Lẫm Tự lười biếng nhắm mắt lại đáp "ừ".

Thấy Văn Hoán Hoán cả người không được tự nhiên đang nhích tới nhích lui, Trịnh Lẫm Tự một tay nâng lên cằm của cô để cho cô nhìn mình: "Không thích nơi này?"

Văn Hoán Hoán lắc đầu: "Không hẳn, nơi này rất đẹp, chỉ là có chút quá an tĩnh."

"Bởi vì nơi này toàn bộ đều là sản nghiệp của Trịnh gia." Trịnh Lẫm Tự dùng ngón cái nhẹ cọ cằm của cô, lười biếng giống như đang trêu chọc sủng vật mèo yêu của mình, "Bắt đầu từ chỗ đường mòn vừa rồi tiến vào, chính là nhà anh."

Một con mèo quý tộc sợ ngây người.

Lập tức đáy lòng càng nặng nề hơn "Nhà tư bản đều là rút mồ hôi nước mắt của nhân dân".

Đi tiếp một đoạn đường, chiếc cổng lớn màu đen mang phong cách quý tộc tự động mở ra, xe lái vào một đại trạch rộng rãi, dừng lại, lái xe nhanh chóng bước xuống mở cửa cho Trịnh Lẫm Tự.

Trịnh Lẫm Tự mỉm cười cầm lấy tay dắt Văn Hoán Hoán xuống xe, lập tức thập phần ý vị thâm trường nói: "Không cần phải kinh ngạc, rồi em sẽ quen thôi."

Một hàng người làm mặc đồng phục lẳng lặng đứng ở một bên, trông thấy Trịnh Lẫm Tự dẫn theo một nữ nhân về nhà, đáy mắt trầm tĩnh không có một tia gợn sóng, phảng phất sớm đã được phân phó dặn dò qua ngàn lần.

"Thiếu gia, lễ phục lúc ba giờ chiều đã đưa đến, tôi đã đặt vào trong phòng ngài." Một vị quản gia mặc tây trang màu xám đen, vừa đi theo phía sau hai người vừa nói.

Trịnh Lẫm Tự ừ một tiếng, đưa tay ý bảo bọn họ lui xuống trước đi, dắt tay Văn Hoán Hoán đi lên phòng ngủ chính ở trên lầu hai.

Không thể phủ nhận gian phòng này gây cho người ta cảm giác thật thoải mái, phong cách vắng lạnh mà không nhạt nhẽo, khắp nơi tràn đầy hơi thở nho nhã tài trí, mà ngay cả chiếc ghế nằm bên giường thoạt nhìn cũng khiến cho người ta rất muốn ngủ đều hiện lên thói quen sinh hoạt của chủ nhân nơi này.

Nhưng ở giữa phòng đặt một bộ lễ phục màu xanh nước biển xanh biếc, trong nháy mắt làm cho cả gian phòng ảm đạm thất sắc.

Văn Hoán Hoán đã xem ngây người, căn bản không để ý đáy mắt Trịnh Lẫm Tự chợt lóe lên vui vẻ, mặc cho anh chậm rãi dắt lấy cô đi tới thứ có màu sắc tươi đẹp duy nhất trong phòng đó.

"Thích không?"

Trịnh Lẫm Tự buông tay cô ra, tùy ý để cô tán thưởng xoa lên lớp vải láng mịn kia.

"Rất đẹp." Đây là lời Văn Hoán Hoán tán thưởng chân thành.

"Đêm nay, em hãy mặc nó, " Trịnh Lẫm Tự lặng yên không một tiếng động từ phía sau dán sát vào, trong giờ phút cô không phòng bị nhất l lấn người mà lên, khoảng cách nguy hiểm, anh lấy tay vuốt tóc của cô, xúc cảm tuyệt diệu mà mềm mại làm cho anh không nỡ rời, "Em sẽ là nữ nhân đẹp nhất đêm nay."

"Em thấy bộ lễ phục này mới là đẹp nhất." Văn Hoán Hoán khẽ ngẩng đầu, đập vào mắt là một đôi mắt thâm thúy, cũng đang ngưng mắt nhìn mình.

Khóe miệng dừng lại, Văn Hoán Hoán không cười nổi nữa.

Khoảng cách gần như thế.

Nguy hiểm, như anh.

Nhưng lại trốn không thoát khỏi xiềng xích ôn nhu trói buộc mà anh cho.

"Đó là trong mắt những người khác, " Trịnh Lẫm Tự không dời mắt, thanh âm trầm thấp thuần hậu như rượu ngon thượng hạng, đang cố gắng thấm say nữ nhân giờ phút này đang bình yên ở trong ngực anh, "Trong mắt anh, cái gì cũng không sánh bằng em." Vô luận chiếc váy này có đẹp bao nhiêu, vô luận nó tinh xảo đến cỡ nào, trong lòng anh, đều không bằng một nụ cười tươi tắn của cô.

Văn Hoán Hoán thấy tâm run lên, lập tức nhanh chóng rời tầm mắt đi.

Anh sắp bức điên cô rồi!

Trịnh Lẫm Tự trầm mặc nhìn chiếc gáy cô lưu cho mình, thấy cô thủy chung không chịu xoay đầu lại liền đưa tay vuốt ve đầu của cô, lui ra ngoài.

Lập tức một nữ người làm tiến vào, mặc trang phục chỉnh tề, cung kính đi lên trước, dè dặt giúp Văn Hoán Hoán thay bộ lễ phục trong truyền thuyết nghe nói mới mang về từ nước Pháp, do một nhà thiết kế nổi tiếng chế tác thủ công trong ba tháng mới hoàn thành.

Chỉ có khi chính thức mặc lên người Văn Hoán Hoán mới biết được chiếc váy này tốt đẹp giống như được ông trời ban cho.

Như vì cô mà sinh ra, làn váy tua cờ giống như từng làn sóng lớn từ bên hông bắt đầu quấn quanh, cao quý xa mi, rồi lại không mất vẻ dí dỏm yêu kiều của bản thân cô.

Đợi đến khi Trịnh Lẫm Tự ngồi ở trên ghế sofa của đại sảnh ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô gái khuynh quốc khuynh thành đứng ở trên lầu hai, ngay cả có duyệt nhân vô số cũng không khỏi hô hấp hơi chậm lại.

Cô giống như công chúa từ dưới biển đi lên, từng bước từng bước, đi vào đáy lòng của anh, nhưng bất đồng là, nếu anh là tên vương tử kia, sẽ không nỡ để cô vì đến gần mình mà đau đớn dù chỉ một chút.

Anh ngồi bất động, cho đến khi cô từ trên cầu thang đi xuống mới đứng dậy, đi tới một phem ôm ngang cô bế lên.

Cô mặc dù luyện võ nhưng xương cốt trên người lại rất mảnh mai, vòng eo yêu kiều một bàn tay là có thể nắm chọn, tràn đầy ngực anh.

Từng bước từng bước, anh ôm cô đến chỗ trước sô pha, Văn Hoán Hoán tựa hồ sợ làm bẩn làn váy, từ sau khi anh ôm lấy cô liền không dám tùy ý thoát ra, lại phải lôi kéo làn váy để tránh bị ah bất cẩn làm dơ. Thấy ánh mắt anh không giống dĩ vãng, nghiêm túc khiến cho cô không dám nhìn thẳng.

Trịnh Lẫm Tự không thèm để ý chút nào chiếc váy kia, đem cô đặt ở trên ghế sofa, bất chấp lễ phục nhíu lại tán lạc trên ghế tuyết trắng, chỉ lo nhìn ngắm cô đang trong một mảnh mù mịt càng lộ vẻ băng cơ ngọc cốt*, tuyệt đại giai hoa. (* Băng cơ ngọc cốt: Da như băng, xương như ngọc, chỉ thân hình dáng dấp người con gái đẹp. Cũng nói là Băng cơ ngọc thể )

Quản gia nâng nệm êm đi tới, Trịnh Lẫm Tự cười xoa bóp cái mũi nhỏ của cô, sau đó từ trên nệm êm cầm lấy đôi giày cao gót thủ công màu đỏ rượu, thập phần tự nhiên quỳ gối một, bàn tay nhẹ nhàng nâng chân của cô lên, khẽ đeo vào giúp cô.

Cho đến khi hai chiếc giày đều đeo xong, ánh mắt của anh vẫn còn chưa rời khỏi cô.

"Này..." Văn Hoán Hoán cảm thấy cực kỳ không được tự nhiên.

"Em thật đẹp, " Trịnh Lẫm Tự dán sát vào trên cổ cô, hơi thở nóng bỏng nương theo tiếng than nhẹ phun ở trên nơi mẫn cảm của cô, "Không bằng, hôm nay không đi nữa..." Ánh mắt của anh chậm rãi di chuyển lên trên, nhìn thẳng vào mắt cô, giống như là đang chờ đợi làm chuyện xấu.

"Anh, anh là tên khốn kiếp!" Văn Hoán Hoán lập tức nổi giận, "Té ra anh lừa em tới?!"

"Không dám." Trịnh Lẫm Tự nhịn cười không được, nha đầu này có phải thật sự xem không hiểu ánh mắt của anh hay không?" Chẳng qua là cảm thấy tiểu cây ớt đã trưởng thành, anh có chút cảm thán, có chút thương cảm."

"Thương cảm cái gì?" Văn Hoán Hoán khinh bỉ anh một cái. Trịnh Lẫm Tự chỉ cười không nói.

Đến cuối cùng, vẫn là Trịnh Lẫm Tự ôm Văn Hoán Hoán lên xe, mặc dù Văn Hoán Hoán đối với chuyện này cảm thấy thập phần khinh thường, nhưng mà bị một ánh mắt bay bổng của Trịnh Lẫm Tự cản lại, ngẫm lại cũng thấy không thể làm cho váy bị dơ. Cho nên Văn Hoán Hoán đành cắn răng nhịn.

Yến hội tư nhân của Trịnh gia là do Trịnh Lẫm Tự chủ trì, địa chỉ chọn ở khách sạn lớn nhất Trịnh thị. Chiếc xe hơi dài màu đen yên ổn lái vào khách sạn, nhưng cuối cùng hai người lại bởi vì xuống xe như thế nào mà tranh chấp.

Trịnh Lẫm Tự khó được cố chấp, Văn Hoán Hoán tức đến mức mặt đỏ rần lên, anh vẫn ôn hoà ngăn ở cửa xe, lại không để cho lái xe đi cất xe, có chủ tâm bắt cô phải thỏa hiệp.

"Anh tránh ra!" Văn Hoán Hoán trừng mắt nhìn anh! Đây đều là cái gì cùng cái gì vậy? Vừa rồi ở nhà coi như xong, hiện tại trước công chúng anh cũng không sợ bị người khác lôi đi dìm l*иg heo sao!

Trịnh Lẫm Tự lành lạnh nhìn cô một cái, "Em không cần thẹn thùng, đây chỉ là yến hội tư nhân của nhà chúng ta, ông ngoại đã đến, em không cần sợ hãi thất lễ."Văn Hoán Hoán nghe vậy càng xấu hổ và giận dữ!

Anh cũng biết ông ngoại ở đây! Nếu như bị lão nhân gia ông nhìn thấy cô còn biết giấu mặt đi đâu!"Anh không để cho em xuống xe em sẽ ở đập nát cửa sổ xe của anh sau đó tự tìm đường chạy!" Văn Hoán Hoán quẳng xuống lời nói hung ác.

"Cửa xe này làm bằng thủy tinh đặc chế, chống đạn, phòng chấn động, không thấm nước, phòng thiệt hại nghiêm trọng, mà ngay cả anh cũng không đập vỡ được." Trịnh Lẫm Tự ý bảo lái xe mở cửa xe phía bên anh, anh xuống xe, sau đó duỗi hai tay ra, nhẹ hếch mày lên, tự tiếu phi tiếu nói, "Em tốt hơn nên ngoan ngoãn xuống xe đi, nếu không chúng ta đến muộn, em muốn an phận cũng khó đấy."

Văn Hoán Hoán vỗ ngực liên tục!

Tên nam nhân này rốt cuộc coi cô là cái gì đây! Từ nhỏ khi chưa đi học cô đã bắt đầu học chạy, hiện tại thì hay rồi, ôm cô ôm đến nghiện, chẳng lẽ cô biến thành trẻ con học đi rồi à?!

"Sau khi bước đến chỗ có thảm thì buông em xuống!" Nghiến răng nghiến lợi vươn tay, Văn Hoán Hoán cảm thấy toàn thân chợt nhẹ, anh sung sướиɠ cười đến mức l*иg ngực chấn động, làm cho cô oán giận không nổi.

"Thật ngoan ngoãn." Anh bất chấp phục vụ chung quanh cửa vẻ mặt kinh ngạc đến ngây người, bế cô lên bậc thang, sau đó dưới sự yêu cầu mãnh liệt của cô, mới khom lưng đặt cô xuống đất.

Người chung quanh đã như bị động kinh miệng há hốc run lên. Cũng có một vài người cùng thế hệ ở Trịnh gia theo ở phía sau khi thấy một màn như vậy rối rít lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, ánh mắt nhìn Văn Hoán Hoán cũng thay đổi thành tràn đầy ý tứ hàm xúc tìm tòi nghiên cứu.

Vuốt vuốt mái tóc, Văn Hoán Hoán hừ một tiếng, thấy Trịnh Lẫm Tự khóe miệng mỉm cười vươn cánh tay, bất đắc dĩ, cô chỉ có thể xấu hổ giận dữ vòng tay vào, từng bước từng bước giẫm rất mạnh, đáng tiếc chiếc thảm dưới chân có chất lượng thượng thừa, dù cô đã dùng lực vẫn không phát ra bao nhiêu thanh âm.

Vì vậy Trịnh Lẫm Tự tâm tình thật tốt kéo mỹ nhân tiến vào hội trường, lưu lại một đám người vẻ mặt phức tạp khó có thể nói rõ.

Yến hội, rất hoành tráng xa hoa.

Cả ba mươi tám tầng toàn bộ bao hết, đèn đuốc sáng trưng tựa như ban ngày, thảm màu đỏ rượu đẹp đẽ quý giá mênh mông trải khắp cả gian đại sảnh đến từng góc.

Hai người vừa xuất hiện, người chung quanh hết thảy đều an tĩnh lại, sự khẩn trương của Văn Hoán Hoán mới vừa bị anh làm giảm đi tựa hồ đã trở lại, nhưng thấy nam nhân bên cạnh vẻ mặt tự nhiên, liền an tâm chút ít.

Người ở chỗ này đều là mạng lưới quan hệ với Trịnh gia ở các nơi trên thế giới, cơ bản toàn bộ đều là nhân viên cao cấp của Trịnh gia, nhìn thấy Trịnh Lẫm Tự xuất hiện, hết thảy đều nhấc lên khuôn mặt tươi cười chào đón, đối với sự tồn tại của Văn Hoán Hoán đều cảm thấy kinh ngạc.

Bên trong yến hội nói cách khác chính là chỉ có người thuộc Trịnh gia đến dự, nếu không thì phải là người có thân phận tôn quý mới được mời đến, ngoài ra không có người ngoài xuất hiện, huống chi, Văn Hoán Hoán lại là người Trịnh Lẫm Tự dẫn tới, chuyện này đối với Trịnh Lẫm Tự có thể nói là trước nay chưa từng có.

Trịnh gia lập nghiệp bắt đầu từ hắc đạo, gia chủ Trịnh Bác Dương lẻ loi một mình ở Italy lang bạt ra một đại gia tộc họ Trịnh, đã trở thành một trong những nhân vật phong vân ở Châu Âu. Mà sau đó, phu nhân của hắn sinh con rồi ẩn cư, Trịnh Bác Dương giảm quyền lực xuống, làm cho một đám cán bộ cao cấp có dị tâm nhân cơ hội cầm quyền, loại gia tộc chướng khí mù mịt này đấu mãi cho đến khi con trai độc nhất của hắn thượng vị mới chính thức đi tới chung kết.

Không có ai dám hoài nghi thủ đoạn của Trịnh Lẫm Tự, bị sát phạt quả quyết, sau khi thượng vị không nói hai lời bắt đầu chỉnh đốn từ bên trong nội bộ, gần một tháng thu hồi tất cả quyền lực, mạnh mẽ đoạt lại quyền chủ sự gia tộc, chỉ trong chớp mắt, nắm giữ, là vô vàn nhân mạng.

Có không ít người dốc lòng giao hảo, đáng tiếc Trịnh Lẫm Tự một không thuốc lá ngon rượu, hai không háo nữ sắc, mọi người vô lực hạ thủ, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo mệnh lệnh.

...