Chương 43

Chương 43:

Ngôn Lệ không tự chủ được cứng đờ người.

Anh giận tái mặt che miệng vết thương còn chưa khỏi hẳn của mình, vẻ mặt hơi hoảng hốt.

Trịnh Lẫm Tự giờ phút này cuối cùng mới mở miệng: "Hiện tại chúng ta cần phải tìm, không phải là Cố Giang Hoài Chuẩn, mà là Cố Giang Hoài Minh." Thấy những người khác nhìn mình, anh cười, "Hơn nữa, chính mình tự đi."

Kỷ Nhược Bạch nhíu mày, từ trong tới ngoài đều tản ra hơi thở không đồng ý.

Cho bọn họ một cái vẻ mặt "An tâm một chút chớ nóng vội": "Cố Giang Hoài Chuẩn là con sư tử, còn Cố Giang Hoài Minh chính là một con hồ ly, tôi tin tưởng anh ta có thể lý trí hơn so với Cố Giang Hoài Chuẩn, hơn nữa..." Anh nhìn Kỷ Nhược Bạch một cái, "Lão Tứ bị thương còn chưa khỏi, tạm thời để mặc Cố gia, Hoán Hoán, đi gọi điện thoại cho ông ngoại, sợ là muốn làm phiền lão nhân gia một lần."

Văn Hoán Hoán khó hiểu, Trịnh Lẫm Tự ấn nhẹ vào trán của cô, giải thích: "Chỉ cần có ông ngoại, chúng ta mới có cơ hội gặp được Cố lão phu nhân."

Văn Hoán Hoán tựa hồ đã hiểu, nhưng cũng không phải hoàn toàn hiểu rõ, nhưng vẫn rất nghe lời anh, đi ra ngoài gọi điện thoại.

Cô vừa ra khỏi cửa, sự ôn nhu nơi khóe miệng Trịnh Lẫm Tự phai nhạt đi rất nhiều: "Bên Mỹ sau khi ổn định sau phái một nhóm người khác qua, bên kia cũng đến thời điểm phải thay đổi đổi người rồi, nếu không cả đời bọn họ cũng không biết, bọn họ nhìn, là bầu trời của nhà ai."

Anh nói chuyện giọng không nặng, nhưng lại ẩn hàm lệ khí bức nhân, chuyện bên kia luôn luôn giao cho Chiêm Ngộ Thần, Diêu Dự cũng giúp quản lý một chút, cho nên Trịnh Lẫm Tự cũng không có lo lắng nhiều, hôm nay tựa hồ là nhà nhân duyên của huynh đệ quan trọng hơn, Trịnh Lẫm Tự đang nghĩ ngợi có phải nên giúp huynh đệ một cái hay không.

Trong mắt Kỷ Nhược Bạch chợt lóe lên ánh sáng lạnh, quả đấm nắm chặt: "Chuyện Cố gia, tôi sẽ tự mình xử lý." Anh nằm xuống, mệt mỏi nhắm mắt lại, nhưng lời nói lại không chút khách khí, "Chuyện nữ nhân của mình, tự mình chịu trách nhiệm."

Tiêu Hoàn mặt mũi tràn đầy không thể chấp nhận, lại bị Kỷ Nhược Bạch dùng cái muỗng trên đầu giường ném đi, mắng một câu thô tục, Kỷ Nhược Bạch ôn hoà mà nói: "Giúp ta đi thăm dò tài liệu chuyến bay từ Pháp đến Mĩ, thời gian một ngày, nếu như không nhận được kết quả..."

Hàng năm chịu đủ bị Kỷ tiểu Bạch áp bách tính kế, Tiêu Hoàn mãnh liệt gật đầu.

Chê cười, bình thường Kỷ tiểu Bạch đã âm hiểm độc ác so với Đại ca còn quá mức, bây giờ đang nổi giận, phỏng đoán trình độ tàn bạo chính là một Đại ca thêm một cái Tiểu Ngũ bạo lực cộng lão Nhị biếи ŧɦái! Hắn không thể trêu vào a! !

Văn Hoán Hoán gọi điện thoại xong, cuối cùng nói thật, ngay cả chính cô cũng cảm thấy kinh ngạc.

Đầu bên kia điện thoại rất trầm lặng yên tĩnh, sau khi nghe Văn Hoán Hoán nói hết trước sau sự việc, lúc nghe cô muốn ông đến Mĩ gặp Cố lão thái thái, ông ngoại mới hừ một tiếng: "Lão bà tử kia sợ là không muốn gặp ta!"

Văn Hoán Hoán vừa nghe liền biết chuyện này có chuyển cơ, cô liền nói: "Làm sao có thể!"

"Hừ!" Ông ngoại lại ngây thơ hừ một tiếng, lập tức rầm rì rầm rì nói, "Sao lại không thể? Nữ nhân gia thù dai nhất! Khi đó lúc ta đánh hạ Cố lão bà ta đã ghi hận trong lòng !"

Vừa nghe, quả nhiên ông ngoại cùng Cố lão một nhà làquen thuộc, liền an lòng chút ít, Văn Hoán Hoán trầm mặc một lát, nhưng cuối cùng vẫn nghiêm túc kiên định thỉnh cầu: "Ông ngoại, cầu xin ông, một lần thôi."

Cô cần làm chút gì đó vì Trịnh Lẫm Tự.

Chỉ vì nam nhân nguyện ý vì cô làm bất cứ chuyện gì ở trong phòng kia, Văn Hoán Hoán liền muốn vì anh, nỗ lực thử đi làm chuyện trước kia mình chưa từng làm.

Lẫm Tự, em nguyện ý, vì anh trở nên dũng cảm, mạnh mẽ hơn.

Ông ngoại cười nhẹ, là cười thỏa mãn.

"Nha đầu ngốc, " lỗ tai Văn Hoán Hoán nóng lên, nghe ra ông ngoại sủng ái cùng bất đắc dĩ, liền lại cúi đầu kêu một tiếng, ông ngoại hài lòng nói, "Chúng ta là người một nhà, không nói cầu xin hay không, ngày mai ông sẽ đến, cũng là thời điểm tìm Cố lão bà tử ôn chuyện, đã hơn ba mươi năm rồi."

Cúp điện thoại, Văn Hoán Hoán quay đầu lại, liền ngơ ngẩn.

Trịnh Lẫm Tự dựa vào góc tường, khóe miệng mỉm cười vui vẻ nhìn cô, thấy cô nhìn mình lom lom, liền buồn cười đi lên trước đem cô ôm vào trong ngực: "Bảo bối, khổ cực rồi."

Anh hôn lên trán cô một cái, biết rõ cô bình sinh kính sợ ông ngoại nhất, vừa rồi mấy lời nói kia, anh nghe ra cô rất khẩn trương.

Cũng là bởi vì như thế, anh càng thêm cảm thấy... Ấm lòng.Nghĩ tới chuyện sau khi hoàn thành chuyện này a mới chuẩn bị được, liền nhịn không được thở dài một tiếng: "Thời gian trôi qua thật chậm."

"Hả?" Văn Hoán Hoán khó hiểu, liếc mắt nhìn anh hỏi thăm, lại bị nụ hôn vô cùng ôn nhu lưu luyến của anh làm hại quên mất sự nghi ngờ của mình.

Văn Hoán Hoán bị anh cuốn lấy đầu lưỡi, nụ hôn vẫn giống mọi khi, nhưng lần này lại mang theo... chờ mong thâm tình.

Hai mắt sương mù, tay trái của cô bị đặt lên trên vách tường, bị một cái tay của anh bao trùm, mười ngón tay đan xen, mới giựt mình nhận ra, thì ra là trong lòng bàn tay mỗi người đàn ông cũng sẽ có một vị trí vô cùng phù hợp với người yêu, mười ngón tay đan xen, là ngay cả không khí cũng không lọt vào được, thậm chí ngay cả chỉ tay cũng có thể nhớ kỹ.

Xem, cô may mắn biết bao.

Cuối cùng cả đời này, có thể tìm được một người có thể chứa nạp toàn bộ cô như vậy.

Văn Hoán Hoán cùng Trịnh Lẫm Tự cùng đến Cố trạch.

Cố Giang Hoài Chuẩn đi ra ngoài, Tam đệ Cố Giang Hoài Minh là một nam nhân thoạt nhìn ôn nhuận vô hại, lần đầu tiên nhìn thấy, hắn mặc áo lông cổ chữ V màu trắng gạo, một thân quần tây màu vàng nhạt ôn tồn tao nhã, cười như tắm gió xuân.

"Đã lâu không gặp."

Cố Giang Hoài Minh thấy anh tiến vào cửa, cười hữu lễ.

Cô ngồi ở phía trước giá sách, tận lực không quấy rầy bọn họ nói chuyện, dù sao bọn họ đả kích ngấm ngầm hay công khai đối thoại cô căn bản là nghe không hiểu, không nên nhìn Cố Giang Hoài Minh có vẻ không có sức chiến đấu gì, nhưng lúc nói chuyện với Trịnh Lẫm Tự, cái loại bình tĩnh cùng trầm tĩnh tản ra từ trong khung xương đó, khiến cho Văn Hoán Hoán phải thay đổi cách nhìn.

Trịnh Lẫm Tự nghiêng mắt liếc nữ nhân đang ở bên nhìn lén một cái, khẽ nheo mắt: "Không ngại khi tôi đi ra ngoài đón một người?" Anh nhìn đồng hồ đeo tay, thời gian không sai biệt lắm.

Đôi mắt dưới lớp kính không gọng của Cố Giang Hoài Minh mỉm cười, cười gật đầu.

Văn Hoán hoán bị Trịnh Lẫm Tự dắt đi ra ngoài.

"Uy..." Cô yếu ớt than nhẹ một tiếng.

"Hử?" Anh cũng không quay đầu lại, chỉ nhếch môi thoáng lộ ra sự khó chịu.

"Hì hì..." Văn Hoán Hoán chọc chọc khóe miệng của anh, cười nịnh nọt, chỉ chốc lát sau anh liền không chịu nổi, liếc mắt nhìn cô, nhưng không cố làm ra vẻ nghiêm túc như vừa rồi, "Anh ghen tị sao?"

Trịnh Lẫm Tự nở nụ cười: "Tiểu cây ớt..."

Anh cố ý đè thấp giọng nói khàn khàn làm cho cô nhớ tới tiếng gầm nhẹ không biết bao nhiêu đêm làm cho cô run rẩy không thôi kia, thân thể run rẩy, trước khi ra cửa, cô nghe thấy anh nói: "Anh ghen, thì sẽ coa người chết..."

Còn không đợi cô kịp phản ứng, Trịnh Lẫm Tự đã đi ra khỏi cửa chính của Cố gia, một chiếc xe hơi xa hoa dừng ở cửa, Trịnh Lẫm Tự liền đứng lại, nhìn theo lái xe chạy chậm đến chỗ ngồi phía sau, cung kính mở cửa.

Ông ngoại mặc một thân kiểu áo Tôn Trung Sơn, nhìn có vẻ sảng khoái tinh thần, vỗ vỗ cằm cười nói: "Quả nhiên bà già này thật đúng là biết cách hưởng thụ, nơi này quả thực không tồi!"

"Ông ngoại!" Văn Hoán Hoán đi về phía ông ngoại, kéo cánh tay ông ngoại, cười hì hì.

"Nha đầu chết tiệt kia, " ông ngoại ngoài miệng mắng chửi, nhưng vẫn là tâm tình rất tốt đi vào, Trịnh Lẫm Tự đi ở bên cạnh Văn Hoán Hoán, bị cô trừng mắt, khóe miệng khẽ dãn ra.

Ông ngoại sống nửa đời người người, lợi hại nhất chính là cặp mắt kia, nhìn thấy cháu gái nhà mình cùng cháu rể tương lai "liếc mắt đưa tình ", chỉ coi như cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng ở đáy lòng lại rất vui mừng đến mức ngay cả lông mày đều run run.

"Ông ngoại, " Cố Giang Hoài Minh tất nhiên cũng là biết ông ngoại, cũng biết lão nhân gia này cùng lão phu nhân nhà mình đều có địa vị cực cao, cũng thả thấp tư thái vấn an.

Ông ngoại cười vỗ một chưởng vào trên bờ vai Cố Giang Hoài Minh, cười to: "Lão tam nhà Lão Cố! Ha ha! Đã lơn lên không ít! Khi đó lúc cha cậu ôm cậu tới thì cậu còn đang uống sữa đấy! Trong nháy mắt đã đến tuổi có thể mê đảo cô gái ! Không tệ không tệ! Khí hậu nước Mỹ đúng là nuôi người!"

Chỉ có thể đáng thương thay Cố Giang Hoài Minh không có bản lĩnh tránh né, bị ông ngoại hăng hái vỗ như vậy, thiếu chút nữa bị đập đau sốc hông ngất đi, cũng chỉ có thể cười khổ chịu đựng một chưởng, lại không dám xoa, một gương mặt trắng càng thêm trắng bệch, chọc cho Văn Hoán Hoán thiếu chút nữa nhịn không được phá lên cười.

"Cô tiểu tử a, lão thái bà nhà cậu đâu? ! Ta đây một cục xương già đúng là thiên sơn vạn thủy bôn ba mà đến, bà ta còn ẩn núp, liệu có phải không dám gặp lão nhân này hay không?"

Câu không dám kia ông ngoại đặc biệt lớn tiếng, trung khí khiến cả tòa nhà gần như đều có thể nghe thấy.

"Ông cái tử lão đầu này! Không nói lời nào không ai bảo là người câm!"

Giờ phút này, một vị lão phu nhân ăn mặc kiểu nhà đường đơn giản đi ra, bà đứng ở lầu hai nhướng mày quát to xuống, một chút cũng nhìn không ra là tuổi già sức yếu, có độ tuổi cùng ông ngoại, trung khí như ông ngoại, rất dọa người.

"Bà nội, có cần chuẩn bị phòng hay không?" Cố Giang Hoài Minh cười hỏi.

"Không cần! Cần phòng làm gì! Lão già này chỉ cần uống một bình trà Diệp Xung!"

Cố lão thái sắc mặt không tốt quét qua Trịnh Lẫm Tự cùng Văn Hoán Hoán, khi quét qua Văn Hoán Hoán còn ngừng thêm mấy giây, Cố Giang Hoài Minh thậm chí có thể nghe được Cố lão thái nhỏ giọng nói thầm, "Cũng không phải là cái gì khuynh quốc khuynh thành a, so với lão nhị nhà chúng ta còn kém hơn, làm sao lại chọn một người như vậy chứ..." Trong khi phòng ngừa lão phu nhân lại nói chuyện một cách trực tiếp hơn nữa, Cố Giang Hoài Minh đã phái người theo ông ngoại lên lầu.

Văn Hoán Hoán cùng Trịnh Lẫm Tự tất nhiên là nghe rất rõ ràng, Văn Hoán Hoán vất một ánh mắt cái cảnh cáo kiêm "để sau lại hỏi tội ngươi" qua, Trịnh Lẫm Tự tâm tình lập chuyển ấm, ôm chầm lấy cô mẹ nheo một hồi.

"Khụ khụ!" Cố Giang Hoài Minh thật đúng là không thể tưởng tượng nổi vị Đại ca đầu rồng quát tháo khắp hai giới hắc bạch này lại có thể làm ra hành động như vậy, lập tức ho nhẹ hai tiếng, trong giọng nói đều mang theo nụ cười, "À thì, lão nhân gia đều đã đi ôn chuyện, như vậy chúng ta liền nói chuyện chính sự đi?"

Trịnh Lẫm Tự bị người trong ngực thẹn quá hoá giận nện cho một quyền, lập tức liền nén cười làm một cái động tác "mời".

"Tôi cũng không nhiều lời, đại khái từ khi anh bước vào Cố gia, TIC trên địa bàn của chúng tôi đều đã bị anh thao túng đúng không?" Cố Giang Hoài Minh nhìn tình hình cổ phiếu hôm nay trên màn hình máy vi tính của trợ lý tuỳ thân, nhịn không được nhắm mắt cười khổ, "Thật đúng là hung ác, xem thủ pháp này, Kỷ Nhược Bạch không gϊếŧ chết chúng ta không bỏ qua rồi?"

"Các anh cho cậu ta một phát súng, cậu ấy đánh sập các ngườ, rất công bằng."

...